Chuyến bay từ thành phố Cảng về Để Đô đáp xuống đất, Mộ Dung Tư đẩy va ly đi ra. Bên ngoài sân bay, tài xế của nhà Mộ Dung đã đứng chờ từ lâu rồi.
Chờ tài xế cất va ly xong, Mộ Dung Tư mới chậm rãi lên xe. Dọc đường đi, cô nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cảnh đêm Đế Đô rực rỡ phồn hoa hơn thành phố Cảng, nhưng anh ấy lại không chịu quay về.
Trở lại nhà Mộ Dung, Mộ Dung phu nhân đang chờ ở phòng khách, thấy cô về một mình thì cảm thấy rất khó hiểu.
“Tư Tư à, A Trạc không về cùng con hả?”
Nghe vậy, Mộ Dung Tư mất tự nhiên rủ mắt xuống, đôi giày, nói: “Gần đây anh ấy đang bận quay phim, thực sự không có thời gian.”
Mộ Dung phu nhân thở dài,
“Không phải mẹ trách gì thằng bé đâu, nhưng nó cứ mặc kệ gia sản bạc tỉ không thèm quản lý mà chạy đi làm ngôi sao gì đó, cả ngày mệt sống mệt chết, đến nhà cũng chẳng về.”
Mộ Dung Tự cười nhẹ, vẻ tự giễu lướt qua trong lòng, đâu phải không về, mà là không thèm về!
“Mẹ à, tháng sau sinh nhật con rồi, mẹ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho con đi.”
Mộ Dung phu nhân nhìn chằm chằm Mộ Dung Tư, cười hỏi:
“Không phải con nói không thích mấy kiểu tiệc thương mại này sao?”
Ánh mắt Mộ Dung Tư không có tiêu cự, mất tập trung: “Mẹ, tương lai con sẽ phải thừa kế công ty, quen biết nhiều người cũng có lợi mà.”
Mộ Dung phu nhân khẽ gật đầu, đồng ý với lời con gái nói.
“Mẹ à, con đi máy bay hơi mệt, con lên trên nghỉ ngơi trước đây.”
Mộ Dung Tư giả vờ ngáp một cái, chỉ sợ mẹ lại hỏi về chuyện Tân Trạc.
“Ừ, đi đi."
***
Cả ngày đều ở bệnh viện nên Nhan Quỳnh vô cùng nhàm chán, cô thề, cho dù mai có đôi chết cô cũng không muốn đến bệnh viện với Tưởng Thiệu Đình nữa.
Bệnh nhân của anh vào hết người này đến người khác, còn cô chỉ biết ngồi trên ghế chơi mấy trò não tàn.
Năm giờ rưỡi chiều, Tưởng Thiệu Đình cởi áo khoác trắng ra, đổi thành áo của mình.
Nhan Quỳnh vẫn ở cạnh anh, đợi anh như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Nhan Quỳnh giật mình bởi giọng nói lạnh lùng của anh, cô ngượng ngùng cười: “Ý của tôi không phải chi loại thuốc đó, ý của tôi là anh có thuốc gì mà có thể khiến người ta ngất đi không?”
Tường Thiệu Đình hình như nhìn thấy được suy nghĩ trong lòng cô, anh nhìn cô một cái: “Tôi có thể giúp cô đánh ngất cô ta, cô thấy sao?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận