Nhan Quỳnh lắc đầu, “Không được, đánh cô ta sẽ có vết thương, sẽ để lại chứng cứ.”
“Vậy cô muốn làm thế nào?”
“Haizz..”
Nhan Quỳnh thở dài, cô dựa vào lưng ghế, mệt mỏi nói,
“Rõ ràng tôi nắm được điểm yếu của cô ta trong tay, nhưng tôi không muốn dùng thủ đoạn thấp hèn giống cô ta để chiến thắng. Người ta nói ác ý của phụ nữ với phụ nữ là lớn nhất, nhưng sao tôi lại không muốn làm một người lương thiện chứ.”
Tưởng Thiệu Đình lẳng lặng nghe cô bày tỏ, đây là lần đầu tiên cô nói lời trong lòng với anh.
Nếu như là ở Đế Đô, chút chuyện nhỏ này anh chỉ mất một phút là giải quyết xong, nhưng tại thành phố Cảng thì không, vì ba anh đã cắt đứt tất cả tài nguyên của anh, anh chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sau cùng, anh nhíu mày, hỏi một câu: “Nhan Quỳnh, tại sao cô lại muốn làm diễn viên?”
“Tôi?”
Đột nhiên thấy anh hỏi, Nhan Quỳnh ngẩn ra, cô suy nghĩ hai giây mới trả lời,
“Trước đây mẹ tôi cũng là một diễn viên, nhưng không có danh tiếng gì cả, ước mơ của bà ấy chính là tôi có thể trở thành một diễn viên giỏi.”
“Thế nên đây không phải ước mơ của cô?”
Nhan Quỳnh suy nghĩ một lát, lắc đầu xong lại gật đầu, do dự trả lời, “Tôi không có ước mơ, nhưng ước mơ của mẹ chính là ước mơ của tôi.”
Đúng là cô không muốn làm nghệ sĩ, cô chỉ muốn có một công việc ổn định, trải qua một cuộc sống bình thường.
Nhưng đây là di nguyện của mẹ, cô đã đồng ý rồi thì phải giữ lời, phải cố gắng mà hoàn thành cho thật tốt.
Bầu không khí trong xe như ngưng đọng lại, ai cũng không nói tiếp. Mấy giây sau, Tưởng Thiệu Đình trầm giọng nói, “Nhan Quỳnh, trở về Đế Đô với tôi đi.”
Trở về Đế Đô, anh có thể bảo vệ ước mơ của em, có thể cho em tha hồ thể hiện tài hoa và hoài bão của mình dưới sự che chở của anh.
Nhan Quỳnh khó tin nhìn anh: “Tưởng Thiệu Đình, tôi rất may mắn khi được anh yêu mến. Nhưng anh không cần thay đổi vì tôi. Tôi biết anh có tiền, nhưng anh đã lựa chọn làm bác sĩ, tôi nhìn ra được là anh có suy nghĩ của riêng mình. Anh có kế hoạch cuộc đời của anh, có lý tưởng hoài bão của anh. Còn tôi, không đáng để anh từ bỏ những điều trên. Trong đời người sẽ phải đối diện với rất nhiều sự lựa chọn, đừng vì nhất thời tham lam cái trước mắt mà hối hận cả đời.”
Ngón tay của Tưởng Thiệu Đình gõ nhẹ lên vô lăng,
Nhan Quỳnh, cô cho rằng tôi coi cô là bình hoa à?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi biết tôi xinh đẹp, anh cũng không phải người đầu tiên tiếp cận tôi...”
Nhan Quỳnh còn chưa nói xong thì xe đã dừng lại, cô nhìn ra bên ngoài, thấy đã đến nhà rồi.
Tưởng Thiệu Đình tháo dây an toàn trước ngực ra, xong lại không xuống xe.
Nhan Quỳnh thu ánh mắt lại, thấy anh đang nhìn chằm chằm mình.
Ánh mắt của anh tối đen, khóe môi cong lên, cánh tay dài lướt qua người cô, khoảng cách ngày càng rút gần, trong hơi thở của anh có mang theo mùi thuốc lá lành lạnh, phả vào tai của cô.
Nhan Quỳnh bỗng trở nên hồi hộp, cô vô thức rỡn thẳng lưng, cảm giác tê dại bên tai như đang thiêu đốt vành tai của cô.
Cô ngừng thở, muốn ổn định lại cảm xúc khẩn trương trong lòng, muốn xóa bỏ bầu không khí mờ ám đột nhiên xông đến này. “Nhan Quỳnh...”
“Hả?”
Mặt cô đỏ bừng,
“Tôi không thiếu người tình, tôi đối xử với cô như đối xử với vợ của mình vậy.”
“Cạch.”
Dây an toàn được cởi bỏ, chờ anh thắng người dậy, Nhan Quỳnh mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhan Quỳnh nắm vạt áo sơ mi, âm thầm ma sát ngón tay, cô dời tầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bên tại cô vẫn văng vẳng câu nói của anh: Tôi đối xử với cô như đối xử với vợ của mình vậy.
Nhưng cô chưa chuẩn bị tâm lý để chào đón một mối quan hệ mới, tình cảm mới...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận