Bây giờ Nhan Ngọc không còn suy nghĩ được gì nữa cô ta gật đầu, run rẩy nói: “Tôi biết rồi, tôi có thể đi chưa?”
“Không được, mày phải để lại cho tao chút vật chứng đã.”
Tần Trạc vẫn giữ dáng vẻ kia, trong đôi mắt hoa đào có ý cười, nhưng ý cười lại không rơi vào trong lòng.
Vật chứng?
Nghe vậy, sống lưng Nhan Ngọc cứng đờ, khí lạnh lan khắp thân thể.
“Chụp cho cô ta mấy tấm hình, chụp trong mức độ cho phép là được.”
Tần Trạc thuận miệng phân phó một câu rồi xoay người rời đi.
Chậc chậc!
Không chỉ chỗ này không sạch sẽ, mà người phụ nữ này cũng thế.
Lúc trở về anh ta phải tắm cẩn thận thơm tho mới được…
***
Chạng vạng tối, Nhan Quỳnh đi cùng Tưởng Thiệu Đình ra siêu thị mua đồ ăn.
Lần này không phải Tưởng Thiệu Đình ép buộc mà là cô tự mình đề nghị. Cũng không có gì, chỉ là cô muốn ra ngoài hít thở không khí, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Tưởng Thiệu Đình đẩy xe đẩy, Nhan Quỳnh theo sát sau anh, sau đó bị màn hình trong siêu thị hấp dẫn ánh nhìn, cô dừng bước lại.
“Vào năm giờ chiều hôm nay, nữ diễn viên Nhan Ngọc đã đăng một bài thông báo trên Weibo, nói vết thương trên mặt bị đánh là do lúc quay phim không ngừng bị NG dẫn đến, là quá trình quay phim rất bình thường, không liên quan gì đến tiền bối Nhan Quỳnh cả.
Trong bài thông báo còn viết hai người là bạn bè, cho nên cô ta mới share bài thông báo của người quản lý Nhan Quỳnh đăng lên, ủng hộ bằng năng lực mỏng manh của mình.
Cuối cùng, Nhan Ngọc nói rằng không tin lời đồn mới là kẻ thông minh, tin đồn ‘bắt nạt người mới trong đoàn làm phim’ là không tồn tại.”
Tưởng Thiệu Đình thấy mắt cô sáng quắc nhìn chằm chằm màn hình, anh nở nụ cười nhẹ, cảm thấy vui mừng thay cô.
“Tưởng Thiệu Đình, tôi không nhìn lầm chứ, là cô ta tự mình khai ra?”
Nhan Quỳnh quay đầu, không tin những gì mình nhìn thấy.
Nhan Ngọc luôn hận cô đến tận xương, sao lần này cô ta lại buông tha cho cô dễ dàng thế được? Nhan Quỳnh không thể hiểu nổi.
“Có lẽ lương tâm cô ta trỗi dậy cũng nên, tôi không rõ lắm.”
Anh cong môi, ánh mắt dừng lại trên giá bày hàng, bắt đầy nghiêm túc chọn nguyên liệu.
“Anh thực sự không biết?”
Nhan Quỳnh cảm thấy anh cứ là lạ, cô chạy đến trước mặt anh, ra vẻ nếu anh không nói cô sẽ không buông tha.
“Không rõ lắm.” Anh biết có chuyện gì, chỉ là không biết chi tiết thôi.
Nhan Quỳnh khẽ cắn khóe môi theo thói quen, nhìn chằm chằm anh, nhưng chẳng nhìn ra được gì.
Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tưởng Thiệu Đình. Cho dù là cảm giác tối qua hay bây giờ anh cho cô, cô đều cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Về đến nhà, điện thoại của Tưởng Thiệu Đình vang lên.
Anh nhìn cô, đưa cho cô: “Tìm cô đấy.”
Lúc này, Nhan Quỳnh đang gắng sức gọt vỏ táo, đã năm phút trôi qua nhưng còn chưa gọt xong.
Cô ngập ngừng nhận lấy điện thoại: “A lô?”
“Quỳnh, Nhan Ngọc tự mình đăng thông báo nói vết thương trên mặt cô ta không liên quan đến em, sau đây chúng ta lại đăng thêm một bài khẳng định đoạn ghi âm kia là cố ý cắt ghép, vậy sẽ không sao nữa.”
Tô Gia ở bên kia đầu dây rõ ràng rất vui vẻ, nhưng ngoài tâm trạng vui mừng ra thì Nhan Quỳnh còn cảm thấy một cảm xúc là lạ trong lòng nữa, đó là hụt hẫng.
Nghĩ đến việc Tưởng Thiệu Đình không thừa nhận chuyện này là anh làm, Nhan Quỳnh hỏi lại: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Chị không biết, chị còn chưa làm gì thì cô ta đã tự khai ra rồi. Ừm… có phải người bạn kia của em ra tay không?”Lần này không phải Tưởng Thiệu Đình ép buộc mà là cô tự mình đề nghị. Cũng không có7 gì, chỉ là cô muốn ra ngoài hít thở không khí, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Tưởng Thiệu Đình đẩy xe đẩy, Nhan Quỳnh theo sát sau anh3, sau đó bị màn hình trong siêu thị hấp dẫn ánh nhìn, cô dừng bước lại.
“Vào năm giờ chiều hôm nay, nữ diễn viên Nhan Ngọc đã đăng một bài thông báo trên Weibo, nói vết thương trên mặt bị đánh là do lúc quay phim không ngừng bị NG dẫn đến, là quá trình quay phim rất bình thường, không liên quan gì đến tiền bối Nhan Quỳnh cả.“Tưởng Thiệu Đình, tôi không nhìn lầm chứ, là cô ta tự mình khai ra?”
Nhan Quỳnh quay đầu, không tin những gì mình nhìn thấy.
Nhan Ngọc luôn hận cô đến tận xương, sao lần này cô ta lại buông tha cho cô dễ dàng thế được? Nhan Quỳnh không thể hiểu nổi.Chẳng biết tại sao, cô cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tưởng Thiệu Đình. Cho dù là cảm giác tối qua hay bây giờ anh cho cô, cô đều cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Về đến nhà, điện thoại của Tưởng Thiệu Đình vang lên.
Anh nhìn cô, đưa cho cô: “Tìm cô đấy.”Mí mắt Nhan Quỳnh giật giật, đúng là cô cũng cảm thấy thế, nhưng Tưởng Thiệu Đình lại không chịu thừa nhận.
Cô mỉm cười, không truy cứu thêm: “Có lẽ vậy.”
Tô Gia “ừ” một tiếng, hỏi: “Em có thể về khách sạn rồi, có cần chị đến đón em không?”
Nhan Quỳnh vô thức cắn ngón tay, cô quay đầu nhìn anh, thấy anh đang nghiêm túc gọt táo.
Cô cười khẽ, “Hôm nay muộn lắm rồi, ngày mai em sẽ tự về! Em cúp máy đây.”
Tô Gia nhìn điện thoại di động.
Không muộn mà! Lúc này mới bây giờ thôi!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận