“Tôi có thể động lòng với anh, nhưng tôi không nói thì ai biết được?”
.Hai tay Nhan Quỳnh túm lấy đai an toàn, nhìn về phía trước.
Tưởng Thiệu Đình mỉm cười, “Nhan Quỳnh, tình cảm là không thể nào che giấu, bởi vì thích một người thì ánh mắt không thể giấu được.”
Nhan Quỳnh không trả lời, nhưng trên chóp mũi và trong lòng cô đều là hương vị thanh mát trên người anh, nó thiêu đốt sự bình tĩnh của cô.
Đoạn đường tiếp theo, Nhan Quỳnh nhắm mắt tựa đầu vào lưng ghế, song không hề có tí buồn ngủ nào.
Tâm ý của Tưởng Thiệu Đình đã rõ ràng lắm rồi, giờ cô có hai lựa chọn.
Một là cự tuyệt anh, từ nay đường ai nấy đi. Hai là đón nhận anh, thoát khỏi hàng ngũ những người độc thân.
Nhưng vẫn còn một lựa chọn nữa, chính là cứ coi như không biết, nhưng Nhan Quỳnh không làm được, lương tâm của cô không cho phép!
Suy đi nghĩ lại, ngoại trừ tim càng ngày đập càng nhanh ra thì Nhan Quỳnh không có được kết quả nào.
Xe đột nhiên dừng lại.
Nhan Quỳnh nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhận ra đã đến cửa khách sạn rồi.
Cô tháo dây an toàn, chần chừ hỏi: “Vậy… tôi lên nhé?”
“Ừ.”
Tưởng Thiệu Đình ừ một tiếng, không có ý muốn đưa cô lên.
Trong lòng Nhan Quỳnh thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà anh không nhắc, không lại khiến cô chấn động linh hồn nữa.
Cô lấy cái túi để ở hàng ghế sau rồi đẩy cửa xuống xe.
“Này.” Tưởng Thiệu Đình gọi cô.
Nhan Quỳnh đóng cửa xe, cúi người nhìn anh, “Sao vậy?”
Anh chỉ cười: “Không có gì, sau này phải cẩn thận một chút!”
Vừa nói xong, Tưởng Thiệu Đình đã khởi động xe, chầm chậm rời đi.
Nhan Quỳnh ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu ý của anh. Anh bảo cô cẩn thận, ý chỉ cô cẩn thận bị người cùng nghề hãm hại hay là chỉ anh?
Cô không nghĩ ra, thế là đi vào trong khách sạn, làm thủ tục nhận phòng.
***
Rất nhanh, Tô Gia lấy danh nghĩa phòng làm việc đăng một thông báo, nội dung là có người ác ý cắt ghép lời thoại trong phim, lan truyền tin đồn thất thiệt, bây giờ đang thu thập chứng cứ, bắt buộc phải điều tra!
Sau khi bài thông báo được đăng, chỉ trong vòng năm phút đã có rất nhiều các trang báo mạng lớn share về, trong đó có cả fan của Nhan Quỳnh, bị anti fan đè ép đã lâu, không dám nói chuyện, bây giờ cuối cùng cũng được rửa sạch nỗi oan rồi.
Chuyện scandal kết thúc, cuộc sống của Nhan Quỳnh dần dần khôi phục như bình thường.
Thời gian khởi công đã định rồi, cô bắt đầu qua qua lại lại giữa khách sạn và phim trường như trước, cuộc sống vừa bận rộn vừa bình thản.
Trong một tuần này, Tưởng Thiệu Đình không gọi cho cô, cũng không đến tìm cô.
Lúc chạng vạng tối kết thúc công việc, Nhan Quỳnh dẫn trợ lý trở lại khách sạn, nhưng giữa đường lại gặp Tần Trạc.
“Nhan Quỳnh!”
Tần Trạc gọi cô, Nhan Quỳnh dừng bước, quay đầu hỏi: “Xin hỏi anh có chuyện gì?”
Tần Trạc mỉm cười, “Có việc, cô còn chưa ăn cơm phải không?”
Nhan Quỳnh nhướng mày, nói đùa: “Ừ, anh mời tôi đi ăn à?”
“Đi thôi!”
Không nghĩ tới Tần Trạc lại đồng ý, anh ta nhìn trợ lý bên cạnh cô, cười nói: “Cô về trước đi, tối tôi sẽ đưa cô ấy về.”
Trợ lý Hà Văn do dự nhìn về phía Nhan Quỳnh, chờ cô trả lời.
“Tôi không đi, bị chụp được lại bị mắng cho xem.”
Nhan Quỳnh nhún vai, không muốn đi.
Tần Trạc nghe thế, tính cách nóng này lại xuất hiện, anh ta giục: “Anh em tôi đây đưa cô đi ăn nhà hàng sang trọng, phòng riêng hào hoa, ai dám chụp chứ. Mau lên đi, đều là người quen cả.”
Người quen? Ai cơ?
Thấy cô do dự, Tần Trạc dứt khoát cướp lấy chìa khóa xe trong tay cô đưa cho Hà Văn, lễ phép mỉm cười: “Lái xe cẩn thận!”
Anh ta nói xong liền kéo lấy cánh tay Nhan Quỳnh, vừa đi vừa giải thích: “Hôm nay cô không đi thì ngày tháng dài đằng đẵng sau này của cô chắc chắn sẽ hối hận đấy!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận