Edit: Lam Đẹp Troai
Beta: TH
“Chuẩn bị gì cơ?” Cố Văn Tư không hiểu. Mà lúc này đây, hình trên màn ảnh đột ngột sáng bừng, nhạc nền từ từ vang lên bên tai, có người còn lấy di động ra chụp, trong rạp nổi lên tiếng xì xào nho nhỏ.
Du Việt không nói gì, cô chỉ nhìn thấy khoé môi anh hơi cong
Hai tiếng sau, các siêu sao kungfu dốc hết sức biểu diễn. Một đấu một, một chọi năm, một người đánh hết cả nhóm. Khán giả trong rạp đều bị cuốn theo bầu không khí ấy, không ngừng kích động kêu lên và cười phá ra tiếng.
Tuy nhiên, Cố Văn Tư lại ngẩn ngơ. Cô cảm nhận bờ vai mình như có như không, anh vốn đang ôm cô, sau đó chẳng biết buông ra từ bao giờ. Trong bóng đêm, anh nắm lấy bàn tay phải và từ từ xoa nắn nó nhẹ nhàng, khiến cô không thể nào tập trung được.
Kế tiếp, ánh sáng trên màn ảnh tối sầm vì các nhân vật chính bước vào hang động đen kịt để thám hiểm. Cố Văn Tư sửng sốt, cảm thấy bàn tay mình bị anh gỡ ra, sau đó ngón tay anh luồn vào, mười ngón quấn quýt lấy nhau.
Cái anh này… Không lo xem phim mà làm gì đấy…
Anh nghiên cứu ngón tay cô kỹ càng rồi bắt đầu thăm dò lên trên, bàn tay ấm áp khô ráo vuốt ve xương cổ tay cô, mát xa từng mạch máu dọc theo đấy bằng lực vừa phải. Tuy động tác chẳng có gì lạ nhưng Cố Văn Tư lại thấy thất thường một cách khó hiểu.
Đến khi bộ phim kết thúc, khán giả thỏa mãn rời rạp thì đèn trên đỉnh bỗng chốc sáng lên, Du Việt nghiêng đầu trông thấy mặt cô đỏ bừng.
“Em sao vậy?”
“Không, không có gì…” Cố Văn Tư nóng bừng cả mặt, vừa rồi cô còn tưởng anh sẽ lợi dụng bóng tối để làm chuyện không hợp với thiếu nhi, nhưng sự thật đã chứng minh rằng cô càng ngày càng không trong sáng.
Rời khỏi rạp phim thì đã tầm ba giờ chiều, Du Việt bắt chiếc taxi ở ven đường, chở hai người ngang qua hàng cây xanh tươi tốt bên lề đường.
“Chúng ta đang đi đâu thế?”
“Em không muốn ngắm mặt trời lặn sao?” Một tay anh chống đầu và quay qua nhìn cô: “Thăng Thành có đường bờ biển đẹp lắm.”
Cố Văn Tư sửng sốt, cô lập tức hạ cửa kính xuống, phấn khích thò đầu ra ngoài. Trên nền trời xanh thẳm điểm xuyết từng làn mây mảnh dẻ, taxi càng đi về phía trước, tầm nhìn hai bên đường càng mở rộng. Những toà cao ốc dần biến mất như chạy thẳng đến chân trời.
Quả nhiên mùa hè là lúc thời tiết nóng nực nhất, mặt trời nóng rát nướng con người ta, không khí trên mặt đường xi măng cũng nóng rát, lá cây héo úa rơi xuống như bốc hơi sạch sẽ.
Dọc đường có rất nhiều người mặc áo tắm đi qua đi lại, hai bên đường là những dãy nhà thấp bé. Ngoài hiên treo đầy đồ tắm nam – nữ và phao bơi, xẻng xúc cát với thùng nước các kiểu…
Cố Văn Tư và Du Việt nắm tay nhau đi dọc theo bờ biển, có cậu bé xây thành từ đống cát, có cô nhóc ôm phao cứu sinh chơi nổi bồng bềnh. Cũng có người ra khỏi mặt nước, cả người ướt nhẫy mà cũng không sợ nắng gắt chiếu vào, cứ thế mà ngồi trên bờ cát, ngắm thủy triều lên xuống tự nhiên.
“Cát vào giày rồi.” Cố Văn Tư dừng chân, dứt khoát cởi giày vớ rồi đi chân trần trên cát, cô xắn ống quần lên tận cẳng chân.
Du Việt cũng làm như vậy, anh còn cởi cả nút áo sơ mi, để lộ cơ thể rắn chắc đẹp đẽ của mình, trong nháy mắt cả người đã toát lên hơi thở đi nghỉ mát.
“Anh trông giống bác ngư dân lắm.” Cố Văn Tư cười anh, Du Việt khẽ chạm vào mũi cô.
“Vậy em là vợ của ngư dân đấy.”
Tiếng sóng ầm ầm đánh vào bờ biển, để lại bọt trắng xóa và vô số cục đá vỏ sò linh tinh. Hai người dần dần tách khỏi nơi du khách đông đúc, lội xuống một bãi đá ngầm.
Du Việt nắm tay để cô bước lên, còn mình thì đứng bên dưới.
Cố Văn Tư lảo đảo đứng đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy biển rộng mênh mông trước mặt, ngọn gió mang theo hơi thở của biển thổi bay tóc cô, có thể cảm nhận được cả hương vị mằn mặn.
Cô giật mình, đôi tay khum lại bên miệng rồi cất tiếng kêu to.
“Hey! Biển lớn -“
Tiếng nói bị gió biển thổi tan, không biết sẽ bay đến phương trời nào.
Phao nổi ngoài xa chỉ còn là một chấm đỏ, ánh mắt Cố Văn Tư xoáy vào đó, cảm thấy trước biển cả bao la rộng lớn như vậy, mọi thứ đều êm đẹp.
Tâm trạng cô như hóa thành loài chim biển, bay lên bầu trời cao vời vợi.
Cô cúi đầu nhìn, thấy Du Việt đứng bên cạnh mình, ánh mắt vẫn nhìn cô. Cố Văn Tư nhảy xuống, không hề bất ngờ bị anh bắt được: “Cẩn thận.” Anh giữ chặt eo cô, giọng nói nhè nhẹ vang lên trên đỉnh đầu.
Cố Văn Tư bỗng dưng cắn vào cằm anh, sau đó chạy đi như bay, để lại hai hàng dấu chân nho nhỏ: “Ha ha ha, Du Việt anh bắt em đi nào!”
Cô bước thấp bước cao, chạy băng băng trên cát, chốc lát mà đã cách xa mấy mét. Tóc bị gió thổi tung bay, thi thoảng cô quay đầu lại nhìn anh, nở nụ cười tươi đẹp đến nỗi không tài nào che giấu được.
Du Việt ngây ra chừng một giây rồi lập tức đuổi theo.
Bên bờ biển có sắp xếp tháp canh với nhân viên cứu hộ. Cố Văn Tư thở hổn hển, vừa chạy đến dưới tháp thì đằng sau bỗng chốc có một bàn tay vươn tới, xoay cả người cô lại và ôm chặt trong vòng tay.
“Bắt được em rồi.” Anh sà tới rất gần.
Sắc mặt hai người đỏ lên, hơi thở ướt át mằn mặn pha chút mập mờ. Cố Văn Tư vịn vai anh, phần cơ thể dưới cánh tay vừa nóng rực lại mạnh mẽ, gió biển thổi đồ anh bay phấp phới, lồng ngực để trần ngay trước mặt cô.
“Có thưởng gì cho anh không?” Du Việt cố ý kề sát mắt cô, nói nhỏ.
Cố Văn Tư quay mặt đi: “Muốn tiền không có, muốn người thì được…”
Chưa kịp dứt lời đã bị anh lấp kín miệng, vội vã hôn môi. Đầu óc Cố Văn Tư trống rỗng, ngay tức khắc bị anh nhìn ra chỗ hở, đầu lưỡi nóng ướt linh hoạt chui vào mồm, phát ra tiếng nước chảy vô cùng mập mờ.
Gió biển vù vù thổi tung tóc cô, che mất gương mặt hai người. Tầm mắt bị tháp canh lẫn bờ cát che mất nên chẳng ai nhìn thấy đằng sau tháp có hai người đang ôm nhau hôn đến ngọt ngào.
Du Việt ôm eo cô, sau khi kết thúc nụ hôn ướt át dài lâu thì hai chân Cố Văn Tư mềm nhũn. Cô dứt khoát vùi đầu vào ngực anh, sống chết không chịu ngẩng lên.
“Mặt trời xuống núi rồi.” Nghe anh nói vậy, cô mới ngẩng đầu và trông thấy vầng thái dương dần dần chìm xuống mặt biển, để lại một mảng màu đỏ rực trên đất.
“Đúng là trứng vịt vàng khổng lồ.” Cố Văn Tư chỉ vào mặt trời, Du Việt cười rộ lên.
Sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày ở bờ biển khá lớn. Đến khi hoàng hôn, du khách lục tục giải tán. Quán nướng BBQ bên đường mọc lên, từng ngọn đèn chân không bật sáng giống như một con đường khoác chiếc áo vải dệt đầy sao.
Hai người xách giày, dọc đường đi để lại hai hàng dấu chân to nhỏ trên bờ cát. Cố Văn Tư tìm bậc thang ngồi xuống, vỗ cho hết cát rồi chuẩn bị mang tất. Chưa kịp xỏ giày, Du Việt bỗng nhiên đến trước mặt cô và ngồi xổm xuống.
“Lên nào, để anh cõng em.” Lưng anh rộng lớn, hai tay đã ở tư thế chuẩn bị.
Cố Văn Tư cúi đầu nhìn cát trong giày, suy nghĩ chừng một giây rồi nhảy phóc lên như bé thỏ.
Hai chân cô đung đưa giữa không trung, người bên dưới lại vững vàng cất bước: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Cố Văn Tư hỏi.
Du Việt thoải mái cõng một người trưởng thành đi tới đi lui, anh vòng qua con phố ăn vặt sầm uất và dừng lại trước một vành đai xanh yên ắng.
“Đến nơi này.”
Cố Văn Tư vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy từng dãy homestay nhỏ bằng gỗ xinh đẹp, tấm biển ven đường có viết: Khách sạn nghỉ dưỡng dành cho tình nhân!
“Đêm nay chúng ta ở đây sao… Vậy, vậy Trần Canh phải làm thế nào?”
“Hẳn là cậu ta ở cùng với đám Lạc Nhĩ rồi, vả lại cậu ta là đàn ông trưởng thành, em lo lắng gì chứ?”
Du Việt từ từ thả cô xuống đất. Trong lúc họ nói chuyện thì đã có mấy đôi tình nhân mặc bikini bước vào, ôm eo sờ mông, tư thế vô cùng thân mật.
Cố Văn Tư nhìn ánh đèn tù mù mập mờ trong đại sảnh, không hiểu vì sao bỗng dưng hồi hộp.
Đây chẳng phải lần đầu ngủ với nhau, sợ gì chứ… Chẳng qua đổi từ khách sạn này đến nhà kia thôi, sao cảm xúc trong cô lại dao động kịch liệt như vậy.
Cô sẽ không thừa nhận mình mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân đâu.
Khách sạn nghỉ dưỡng bên bờ biển khá yên ắng, có thể nghe thấy tiếng thủy triều rộn ràng, làm tăng thêm hơi thở lãng mạn. Du Việt tới quầy đặt cơm, Cố Văn Tư tắm rửa trong phòng trước, lúc cởi vớ mới phát hiện dưới chân mình dính đầy muối.
Tắm xong rồi mà anh vẫn chưa về, Cố Văn Tư khoác khăn tắm và ngồi ngẩn ngơ trên giường. Ngoài cửa có người đi qua, vang lên một tràng sột soạt, vài ba tấm thẻ được nhét vào dưới khe cửa.
Cô bước qua, nhặt lên xem sao.
Nữ cán bộ/nữ y tá/chỉ cần alo là tới cửa/thỏa mãn mọi nhu cầu của bạn…
“Bộp” một phát, Cố Văn Tư ném hết vào thùng rác.
Cô bật máy sấy tóc vù vù, khuôn mặt đỏ bừng trong gương, không biết do bị hơi nước xông hay là…
Áo choàng tắm vừa dài vừa rộng, không thể nào nhìn ra vóc dáng cơ thể.
Hình ảnh nóng bỏng vừa thấy trên những tấm thẻ bỗng chốc xô vào đầu, phụ nữ với cặp đùi trắng nõn mượt mà, bộ ngực tròn lẳn lồ lộ, gương mặt trang điểm cực đậm, hơn nữa còn mặc kiểu quần áo chẳng che đậy được tấc da tấc thịt nào.
“Cạch!” Cô tắt máy sấy đột ngột, lần đầu tiên săm soi cơ thể mình qua gương.
Gương mặt xem như trắng nõn trẻ trung, mái tóc rất dài, xõa tung dài tới tận eo. Mặt mũi không son không phấn, chỉ có thể dùng từ mộc mạc để hình dung.
Cố Văn Tư khẽ cắn môi, bị ma xui quỷ khiến mà tháo nút bên hông, từ từ mở áo choàng tắm ra, dưới lớp áo ấy là bộ đồ lót màu tím bình thường theo kiểu truyền thống. Duy chỉ có viên pha lê màu đỏ lọt thỏm tại ngã ba, làm nổi bật đôi gò trắng tròn không lớn cũng chẳng nhỏ.
Vòng eo mảnh khảnh, bụng bé xinh bằng phẳng, cặp đùi thẳng tắp thon dài, có thể thấy rõ xương sườn nơi thắt lưng. Đây là một cơ thể chẳng được bao nhiêu cân thịt, so với mấy cô nàng trên những tấm thẻ, chính Cố Văn Tư cũng nhận thấy mình không hề có sức thu hút…
Cô đã hai mươi lăm tuổi.
Sớm biết hôm nay tới bờ biển thì mình đã mặc bộ đồ lót viền ren đen rồi.
Cố Văn Tư ngắm mình trong gương, suy nghĩ miên man. Chuông cửa bỗng vang “đing đoong”, cô luống cuống vội vã cài nút lại, sau đó thấy người quẹt thẻ vào phòng là Du Việt.
“Đói bụng chưa?” Anh cầm khay đựng hai phần cơm chiên hải sản, nhưng Cố Văn Tư lại chột dạ, không dám đối diện với anh.
“Chưa, em không đói lắm.” Cô ngoan ngoãn bước qua ngồi cạnh bàn.
Du Việt cởi nút áo, hai người yên lặng nhìn nhau chẳng nói gì. Anh thấy gương mặt cô đỏ bừng, bèn đứng dậy vào nhà tắm: “Em ăn trước đi, anh tắm đã.”
“Ừm.” Cố Văn Tư không ngẩng đầu, nhưng đuôi mắt lại nhìn lén anh cởi từng món đồ sạch sẽ, ném quần lót ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã vang tiếng nước chảy róc rách. Cô không nhận ra mình ngừng lại và cắn thìa, lặng lẽ nghiêng tai qua nghe.
Đàn ông và phụ nữ tắm rửa không giống nhau, cô mới ăn một nửa, Du Việt đã xong rồi.
“Sao mới ăn có một chút vậy?” Anh lấy khăn lông lau tóc, ngang nhiên ngồi xuống trước mặt cô. Cố Văn Tư chỉ lườm anh một cái rồi cúi đầu, người gì mà mặc mỗi cái quần lót boxer* ra ngoài thế kia!
(*) Quần gì mời các bạn tự thưởng thức trên google nha.
“Anh ăn nhanh đi, cơm sắp nguội rồi.” Cô đứng phắt dậy, giả vờ ngồi xem di động ở đầu giường, đồng thời lặng lẽ để ý động tĩnh bên bàn ăn thông qua hình ảnh phản chiếu trên khung cửa sổ.
Tóc anh nửa khô nửa ướt, nhô lên ngay đỉnh đầu. Kiểu tóc lộn xộn khiến Du Việt vô tình trẻ ra không ít, anh lớn hơn cô một tuổi, giữ dáng người cực đẹp. Lúc này đây, cơ thể anh để trần, cơ bắp tuyệt đẹp từ ngực và bụng tới đùi khiến người ta không thể rời mắt.
Cố Văn Tư hơi ngẩn ra, nhìn anh lùa mấy lượt đã ăn hết chén cơm, sau đó uống hớp nước rồi tiếp tục ăn phần còn lại của cô…
Cô cúi đầu xem di động, chẳng ai gửi tin nhắn hỏi thăm cả, ngay cả lấy cớ rời khỏi cũng chẳng có. Nhìn khắp nhóm bạn bè, một phút trước Trần Canh còn đăng status.
Trần Canh: [Hình ảnh] Ồ hố check it out! Hôm nay thích hợp mua xổ số!
Cô ấn vào ảnh thì thấy cậu ta, Lạc Nhĩ và đám người kia đang kề vai sát cánh hát karaoke trong hộp đêm. Ánh đèn đủ mọi màu sắc, mấy chai rượu bia trên bàn hẳn là đã tận hứng.
Cố Văn Tư chép miệng, bất giác nhìn sang cửa sổ thủy tinh thì phát hiện không còn ai ở bàn ăn.
“Em vẫn luôn nhìn anh.” Sau lưng cô bỗng vang lên tiếng người, cô giật mình quay đầu lại.
“Em… Em có sao?”
“Văn Tư.” Anh đột nhiên cười, Cố Văn Tư vô cùng túng quẫn.
Di động bị anh cầm lấy, nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường. Du Việt cúi xuống, bắt đầu hôn lên mặt cô.
“Đợi đã…” Cô quay đầu đi.
“Em còn muốn để anh chờ bao lâu?” Anh cách ra một khoảng, hơi thở nóng bỏng.
“Kéo… Kéo màn xuống.” Cố Văn Tư xấu hổ muốn chết, kéo cổ áo mình và nhắm mắt lại.
“Ngoài cửa sổ là biển lớn, chẳng ai thấy đâu.” Đôi bàn tay to lớn kia đã luồn vào vạt áo cô, dứt khoát kéo bung nút. Cô cảm thấy quần áo rời khỏi người mình nên hơi lạnh, sau đó cả cơ thể nóng rực kề sát mình ngay tức khắc.
“Này… Anh tắt đèn đi.” Cô cầu xin anh, Du Việt mềm hết cả ruột lẫn gan, nghe theo ý cô.
Trong phòng tối om, bóng hai người đè nhau trên giường, ánh trăng dịu dàng chiếu vào họ, hòa lẫn với màu sắc của biển đêm. Tiếng sóng mơ hồ đan xen với hơi thở dồn nén của người đàn ông, và giọng “ưm ha” nho nhỏ của cô gái.
Người nào đó nằm trên, tay chống mép giường, bỗng chốc ngẩng lên: “Văn Tư, em đang run rẩy.”
Cô bị lột đồ sạch sẽ, chẳng khác nào bé tôm thẹn thùng cuộn tròn. Cánh tay cường tráng của ai kia chống hai bên gối, anh yên lặng kề sát mặt cô, chỉ cách nhau mấy tấc mà cơ thể hung mãnh như dã thú ngủ đông.
“Đừng sợ.” Du Việt hôn lên vầng trán đổ đầy mồ hôi: “Anh yêu em.”
Cố Văn Tư đỏ hoe cả mắt, vươn tay ôm lấy lưng anh. Cơ thể trần trụi của cả hai dính sát vào nhau, cô có thể cảm nhận được sự biến hóa từ cơ thể anh, anh như tên đã lên dây mà còn cố nín để cô thả lỏng.
Nụ hôn ướt át kéo dài từ cổ đến bụng, Du Việt cảm thấy Cố Văn Tư đã chuẩn bị xong, anh mới nhẹ nhàng tách hai chân cô ra.
“Mời em ăn.”
“Ăn gì cơ?” Cô hơi váng đầu, gương mặt đã nóng đến nỗi đỏ bừng.
“Mời em ăn anh.”
Nụ hôn nóng rực đáp xuống cánh môi, cổ và ngực, bỗng chốc cảm thấy một hồi đau đớn. Cố Văn Tư sắp bật ra tiếng theo phản xạ, kết quả bị anh ôm chặt nên đành cắn vai anh để giảm bớt sức ép.
“Văn Tư, Văn Tư.” Du Việt không để ý mấy phát cắn nhẹ, cơ thể vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ chiếm lấy cô, miệng không ngừng rên rỉ. Nơi giao nhau của hai người vừa ướt át lại dính nhớt, phát ra tiếng nước chảy thẹn thùng.
Anh muốn chết trên người cô.
Thủy triều lên rồi lại xuống, mang theo từng luồng gió biển tanh nồng. Rèm cửa bị thổi tung bay phấp phới trong căn phòng. Cố Văn Tư bị “hành” tới nỗi nhũn người, cô giơ cổ tay lên che mắt, cảm thấy con thú hoang không biết mệt kia lại bập vào mình, hết lượt này tới lượt khác nuốt cô vào bụng.
Càng về sau, đầu óc cô càng mất tỉnh táo, gò má đỏ bừng còn mắt thì gợn sóng, cổ họng cất tiếng rên rỉ như có như không.
Du Việt cũng sắp lên đỉnh, anh chợt nhớ ra gì đó rồi bỗng chốc nhíu mày, không ngờ mình lại quên thứ quan trọng nhất. Anh do dự một lát rồi rút ra, xả lũ bên ngoài.
Cố Văn Tư cảm thấy cơ thể lạnh đi, thì ra anh đã xuống giường. Cô định kéo chăn qua che người nhưng không nhúc nhích nổi, bỗng nhiên có đôi tay nhấc đầu gối cô lên, ra là Du Việt bế mình dậy.
“Em ổn chứ? Có khó chịu chỗ nào không?” Cơ thể trần trụi của anh đẩy cửa nhà tắm, để cô dựa vào người anh.
Bật vòi hoa sen, dòng nước ấm tưới lên hai người. Nếu không nhờ anh chống hộ, có lẽ Cố Văn Tư cũng không đứng nổi.
“Ừm…” Cô lắc đầu chầm chậm: “Vẫn ổn…”
Nước chảy từ ngực cô xuống như không muốn rời đi, hội tụ thành dòng xoáy nhỏ. Du Việt cứ nhìn không dời mắt, ban nãy tối om không thấy rõ, bây giờ dưới ánh đèn vàng ấm áp trong nhà tắm, đôi gò bồng đảo như ngọc, trắng nõn như tuyết cực kỳ đáng yêu, đặc biệt trên đó còn lưu lại dấu ấn của anh.
“Văn Tư, Văn Tư.” Du Việt gọi thì thào: “Anh yêu em, anh yêu em.”
“Hồi nãy anh nói rồi…” Cô đỏ mặt, chợt chạm vào cơ bắp trước ngực anh.
Du Việt lại cười sung sướng, anh cúi xuống hôn mặt cô, dường như hôn thế nào cũng không đủ.
Đêm nay hai người triền miên quyến luyến. Thời khắc phá vỡ sự ngăn cách cuối cùng, chân thành đối mặt với nhau, cô mới cảm nhận được cái ôm của anh mạnh mẽ ra sao, anh nhớ cô nhiều biết bao, tình cảm của anh đậm sâu đến nhường nào.
Hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã mọc từ sớm, Cố Văn Tư dụi mắt, bỗng dưng phát hiện bên gối không còn ai.
“Đi đâu rồi nhỉ?”
Cô lê cơ thể mệt mỏi vào nhà tắm, đứng trước gương mới phát hiện cả người mình “thảm không nỡ nhìn”. Môi bị hôn sưng vù, cổ và vai đầy dấu vết màu đỏ dâu, hơn nữa còn lan tới ngực, bụng nhỏ, thậm chí trên đùi cũng có…
Chẳng biết tin đồn kia từ đâu, mấy quả đồn thổi bậy bạ như đàn ông quá mạnh mẽ thì đàn bà phải chịu khổ. Hôm sau không xuống giường nổi rồi phần dưới máu chảy không ngừng, đáng sợ vân vân… Vẫn luôn độc hại sự hiểu biết của cô. Không ngờ trải nghiệm rồi mới phát hiện, hình như ngoại trừ nhũn chân đau eo, phần dưới thắt lưng hơi đau ngoài da thì chẳng còn gì đáng sợ nữa nhỉ?
Trong lúc mơ màng bóp kem đánh răng, Cố Văn Tư nhìn cô gái đầu bù tóc rối trong gương rồi nghĩ, có lẽ Du Việt… Cũng coi như là “mạnh” chăng?
Nửa tiếng sau, cô dọn giường đêm và đồ đạc linh tinh xong thì tên kia mới về nhà. Bây giờ “xong chuyện ấy”, gặp mặt nhau hơi đột ngột, Cố Văn Tư cảm thấy nóng đầu, thình lình quay mặt trốn vào góc tường.
“Dậy rồi à? Sao không ngủ thêm một lát nữa?”
Anh xách vài cái túi, nhìn logo thì hẳn là quần áo và đồ dùng hàng ngày: “Tiện tay mua vài bộ để thay, anh đoán có lẽ là kiểu em thích.”
Cố Văn Tư hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ anh vượt qua được hội chứng khó lựa chọn rồi ư…
“Còn nữa, ngày hôm qua quên chuẩn bị cái này, hôm nay anh cố ý dậy sớm đi mua đó.”
Du Việt quơ quơ thứ gì đó trong tay, Cố Văn Tư nghi ngờ nhìn xem. Gương mặt vừa bớt nóng, bỗng chốc bùng nổ ngay tại chỗ. Anh đang cầm cái hộp màu lam nhỏ, trên đó viết chữ to đùng: OKAMOTO.
“Không lo xài không đủ.” Nét mặt anh bình tĩnh, xách bịch xốp nhỏ lên: “Anh bảo người bán hàng lấy loại đắt nhất, cả túi đầy luôn này, có thể xài rất lâu.”
“Em không cần đâu!” Cố Văn Tư nhảy dựng lên như xù lông.
“Đâu phải cho em dùng, anh dùng mà.” Anh từ từ đến gần.
“Anh cũng không được phép dùng!”
Du Việt vươn tay ôm lấy cô: “Vậy em sinh con cho anh nhé?”
“…”
“Đợi thêm mấy năm nữa rồi nói tiếp.” Du Việt vỗ về cô.
Cố Văn Tư ngẩng đầu: “Ba anh không sốt ruột sao? Anh và anh cả đã lớn như vậy, hơn nữa còn là người thừa kế trong nhà.”
“Ông ấy sốt ruột hay không đâu có liên quan tới anh, để ông ấy giục Du Tạ sinh đi, anh không nỡ làm em đau.” Anh sờ lên tóc Cố Văn Tư, bỗng nhiên cúi đầu nhìn áo choàng tắm trên người cô.
“Em muốn ra ngoài đi dạo hay tiếp tục làm ổ trên giường?”
Cố Văn Tư đẩy anh ra, thẹn quá thành giận: “Em muốn ra ngoài!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận