Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Huyền ảo
  3. Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Là Chính Pháp (Dịch)
  4. Chương 12: Ngươi Là Súc Sinh (2)

Cái Gì Tà Pháp? Ta Đây Là Đường Đường Chính Chính Là Chính Pháp (Dịch)

  • 81 lượt xem
  • 835 chữ
  • 2024-12-23 07:44:17

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dương đại tỷ gật đầu, đã không sợ chết, còn sợ rết sao?

Hơn nữa, nàng tin rằng đạo trưởng sẽ không hại mình.

Nàng há miệng ra.

Lâm Phàm đưa tay đến bên miệng Dương đại tỷ, rết Kim Tuyến nhấc chân, bò vào khoang miệng, sau đó men theo cổ họng đi xuống. Hắn để Dương đại tỷ nằm xuống, không cần làm gì nhiều, chỉ cần chờ đợi là được.

Cảm giác khác thường khi rết Kim Tuyến bò trong cơ thể khiến nàng khó chịu, kèm theo một cơn đau âm ỉ, nhưng nàng biết đây là quá trình chữa trị bệnh cho mình.

Nàng muốn sống, sống thật tốt, để con nàng không trở thành cô nhi.

Cho dù thời buổi này có tồi tệ.

Nhưng sao chứ, chỉ cần có thể ở bên con, nhìn con lớn lên là hạnh phúc nhất rồi.

Không biết bao lâu sau.

“Nào, há miệng ra.” Lâm Phàm nhẹ giọng nói.

Dương đại tỷ há miệng, rết Kim Tuyến từ trong miệng nàng bò ra, trở về chiếc ống trúc chật hẹp của nó.

“Đạo trưởng, mẹ ta...” Tiểu Thố ngẩng đầu hỏi.

“Được rồi, không sao nữa, cơ thể hơi suy nhược, tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe lại. Ngươi hãy ở bên chăm sóc mẹ ngươi, bần đạo ra ngoài mua ít thịt về.”

Lâm Phàm cất ống trúc vào ngực, xoa đầu Tiểu Thố, quay người bước ra ngoài.

“Cảm ơn đạo trưởng.”

Tiểu Thố bật khóc, nước mắt không kìm được tuôn trào, nàng lao vào lòng mẹ.

…

Trên phố.

Lâm Phàm chậm rãi bước đi, những lời lẽ đầy sát khí của người qua đường không ảnh hưởng đến hắn. Đã nhập thế rồi, đương nhiên phải nhìn cho rõ thời buổi này.

Tình cảm của Tiểu Thố và mẹ nàng khiến hắn thấy được những điều tốt đẹp.

Còn chuyện đánh nhau, giết chóc của người khác, chẳng qua chỉ là những góc khuất của thời đại mà thôi.

Phía trước có tiếng ồn ào.

“Mau đi xem đi, Mã Tam Bảo vừa đấm chết mẹ hắn rồi.”

“Hả? Tàn nhẫn vậy, giết cả mẹ ruột sao?”

“Mã Tam Bảo nghiện cờ bạc, chuyện gì hắn cũng dám làm.”

Lâm Phàm đang định mua thịt, nghe vậy liền nhíu mày, giết cả mẹ ruột sao?

Hắn không khỏi tăng tốc, chen vào đám đông, nhìn thấy quầy bánh quen thuộc, nhìn thấy tên đại hán quen thuộc, lại nhìn thấy bà cụ bán bánh nằm trên mặt đất, đầu đầy máu.

Lúc này, Mã Tam Bảo chẳng hề sợ hãi, thậm chí trên mặt không có chút đau buồn hay hối hận vì đã giết chết mẹ ruột, ngược lại còn chỉ tay về phía những người đang đứng xem.

“Nhìn cái gì mà nhìn, lão tử đánh chết mẹ ruột của lão tử thì có liên quan gì đến các ngươi, cút hết cho lão tử.”

Có mấy người nóng tính muốn ra tay dạy dỗ hắn, nhưng lại bị người đi cùng kéo lại, bảo rằng Mã Tam Bảo là lính riêng của trấn trưởng Hoàng, không thể đụng vào.

Người muốn dạy dỗ hắn nghe vậy thì lập tức từ bỏ, không dám ra mặt.

“Súc sinh.”

Một tiếng quát giận dữ vang lên.

Lâm Phàm trừng mắt nhìn Mã Tam Bảo, chỉ thẳng vào mặt hắn: “Ngươi có còn là người không, ngay cả mẹ ruột ngươi cũng giết, ngươi đúng là súc sinh.”

Máu nóng sôi trào, một cơn giận dữ vô danh bùng lên cháy hừng hực.

Tâm trạng vui vẻ sau khi chữa khỏi bệnh cho Dương đại tỷ lập tức tan biến.

“Đạo sĩ thối, lão tử khuyên ngươi đừng xen vào chuyện người khác, lão tử đánh chết mẹ ruột của lão tử thì có liên quan gì đến ngươi, ai bảo bà già này không đưa tiền cho lão tử.” Mã Tam Bảo thấy người mắng mình lại là tên đạo sĩ thối hôm nọ, đương nhiên không nhịn được nữa.

“Đánh chết mẹ ruột thì trời không dung đất không tha, ngươi không sợ quan phủ chém đầu ngươi sao?”

“Hừ, quan phủ? Lão tử là lính riêng của lão gia Hoàng, ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Thôi, không nói nhảm với ngươi nữa, lão tử phải đến sòng bạc gỡ gạc đây.”

Nói xong, Mã Tam Bảo cũng không cho Lâm Phàm cơ hội nói chuyện, hắn chen ra khỏi đám đông, vội vàng rời đi.

Lâm Phàm thật sự muốn rút chiếc rìu sau lưng ra, chém chết hắn ngay tại chỗ.

Nhưng hắn nhịn được.

Hắn nhìn về phía bà cụ đang nằm trên mặt đất.

Những người xung quanh đã quen với cảnh chết chóc, thấy không còn gì để xem thì lần lượt rời đi, ai bận việc nấy, dường như người chết không phải là người, mà chỉ là một con vật tầm thường nào đó.

Lâm Phàm hít sâu một hơi, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt bà cụ, nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên đầu bà, bế bà lên, mặt không biểu cảm bước về phía ngoài trấn.

Những người đi ngang qua hắn đều bất giác rùng mình.

Sao lạnh thế?

Sao lại lạnh như vậy?

( Hết chương )

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top