- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)
- Chương 20: Bán thuốc lá là một việc nguy hiểm (1)
Bà chủ nghe tiếng ngẩng đầu, thấy rõ người tới, sững sờ: “Cậu tới làm gì?”
“Đông!”
Buông xuống hành lý cùng túi sách, Trần Vũ ngữ khí bình thản: “Tìm Phan Kim Liên.”
Bà chủ: “? ? ?”
“À, không phải. Tôi là tới nói cho bà một tiếng, tôi bị đuổi học rồi.”
Bóp tắt thuốc lá, bà chủ ngồi dậy, trên dưới dò xét Trần Vũ: “Bị trường học khai trừ rồi?”
“Đúng.”
“Trách ta sao?”
Trần Vũ: “Không trách ngươi.”
Bà chủ: “Vậy ngươi tới. . .”
Trần Vũ: “Vậy ta oán ai.”
Bà chủ: “. . .”
“Suy cho cùng, tôi mua thuốc cũng có trả tiền, chỉ là không biết giá cả của thuốc lá mà thôi. Cũng đã bồi thường cho bà rồi, tôi lại bị trường học khai trừ, nhân sinh toàn hủy. Bà chị không cảm thấy cái này trừng phạt nặng quá sao?”
“. . . Không liên quan gì đến tôi.” Bà chủ một lần nữa đốt một điếu thuốc: “Tôi chỉ là đang giữ gìn quyền lợi của mình.”
“Từ pháp lý bên trên, xác thực không có quan hệ gì với bà. Nhưng bà chị đã gián tiếp ‘Giết’ chết thằng này, từ góc độ chủ nghĩa nhân đạo, dù sao cũng nên bồi thường một chút đi.”
Bà chủ ưu nhã hít một ngụm khói: “Chủ nghĩa nhân đạo? Cậu còn là rất biết nói chuyện? nếu là tôi không bồi đâu?”
“Bồi thường là nhân nghĩa, không bồi thường là bổn phận.” Trần Vũ khống chế tiếng nói của mình, nghẹn ngào: “Không giúp tôi cũng được, tôi cũng chỉ có thể lang thang đầu đường, tìm nơi hẻo lánh chờ chết.”
Bà chủ nhíu mày: “Người nhà cậu đâu?”
“Bà chị không thấy được sao?” Trần Vũ chỉ vào hành lý: “Tôi một thân một mình, ở trong ký túc xá của thầy chủ nhiệm. Bây giờ bị đuổi đi, không còn nhà nữa. . .”
“Nguyên lai cậu là cô. . .”
“Đừng có nói ra là hai chữ đó!” Trần Vũ xen vào: “Coi như dựa vào chính mình, tôi như cũ cũng có thể sống tốt hơn so với người khác. Như cũ có thể thi lên đại học. Như cũ có thể trở thành một võ giả ưu tú. Như cũ có thể vì toàn nhân loại chiến tử. Chỉ tiếc, hết thảy đều bị hủy ở 32 ngày trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.”
Bà chủ: “. . .”
“Bà cũng không cần áy náy, ai trách tôi không biết giá tiền của thuốc lá đâu? Mặc dù lưu lại mười nguyên tiền cho bà, là toàn bộ tài sản của tôi. Nhưng dù sao đối với thành công thương nhân giống như ngài đây mà nói thì cũng như chín trâu mất sợi lông mà thôi.”
Bà chủ: “. . .”
“Thôi, thôi.” Trần Vũ thở dài: “Thà làm chó thịnh thế, không vì loạn thế người. Cứ như vậy chết tại thành Thanh Thành không có nhân tình vị cũng tốt. Một gói thuốc lá, đổi một cái mạng, đáng giá.”
Bà chủ: “. . .”
“Bà chủ, tôi cũng nghĩ tốt. Lần này tới, nếu như ngài không giúp tôi, tôi liền cùng ngài cáo biệt.” Trần Vũ cầm hành lý lên: “Nếu như người sau khi chết, thật có cái gì quỷ hồn, đến lúc đó lại trở về thăm ngài một chút.”
“. . . Ngừng.” Bà chủ khóe miệng có chút run rẩy: “Nói đi, rốt cuộc muốn bồi thường cái gì.”
Trần Vũ vui mừng trong bụng, mặt cũng không lộ ra vẻ gì là khác thường, liếc mắt quầy hàng: “Cho tôi mấy điếu thuốc đi.”
Bà chủ: “? ? ?”
. . .
“Chỉ đùa một chút, chính là thuận miệng nói, đừng xem là thật.”
Đem ánh mắt từ trong quầy thu hồi, Trần Vũ nghiêm trang nói: “Tiền tài bồi thường, vật phẩm bồi thường những này vật chất đồ vật, tôi đều không cần. Tôi chỉ cầu ngài có thể giúp tôi một chuyện.”
“Chuyện gì.”
“Đi học.”
“...”
Có lẽ là từ ngữ càng đơn giản càng có lực lượng.
Bà chủ cửa hàng thuốc lá nghe được hai chữ “Đi học”, không hiểu sao có chút xúc động.
Nàng hít một hơi thuốc lá, chậm rãi phun ra, ánh mắt xuyên thấu qua khói thuốc, nhìn Trần Vũ một chút: “Chỉ muốn đi học?”
“Chỉ muốn thi đại học.”
“... Cậu bị trường nhị trung khai trừ rồi, tôi cũng không có năng lực làm cho cậu vào lại trường học.” Bà chủ lưng dựa vào ghế: “Tôi chính là một người bán thuốc lá, trình độ không bằng hiệu trưởng trường trung học, cấp bậc cùng quan hệ cũng không nốt.”
“Trường trung học khác cũng được, có thể tham gia thi đại học là được.”
“Thành tích của cậu rất tốt?”
“Đủ để lên đại học.”
“Vậy sao.” Bà chủ từ chối cho ý kiến.
Nàng không tin, một cái có tiềm lực trở thành sinh viên trường đại học, lại chỉ vì hút thuốc lá mà bị đuổi.
“Được rồi…”
Suy tư thật lâu, bà chủ bóp tắt thuốc lá: “Nếu như cậu yêu cầu cái khác, lão nương một mao tiền cũng sẽ không cho cậu. Nhưng là đi học mà nói… Tôi có thể thử một chút, nhưng không bảo đảm thành công.”
Ổn!
Ổn!
Trần Vũ lập tức cuồng hỉ trong lòng, trên mặt như cũ bình tĩnh gật đầu: “Vậy thì cám ơn, người tốt cả đời bình an.”
Dứt lời, Trần Vũ quay người muốn rời khỏi cửa hàng thuốc lá, chuẩn bị tìm một cái hẻm không người vui vẻ mà cười một phen.
Nhân sinh cao thấp chập trùng thực sự là quá kích thích…
“Chờ chút.” Bà chủ đột nhiên mở miệng: “Cậu không phải không nhà để về sao? Chuẩn bị đi đâu đấy?”
Trần Vũ trở lại: “Tìm gầm cầu ngủ tạm mấy đêm.”
“Ở chỗ này đi.”
Trần Vũ: “?”
“Liền ở trọ trong này đi.” Bà chủ đứng người lên, đi về phía Trần Vũ: ” Thời Không Môn số 341B vừa mới mở ra ở thành Thanh Thành. Người bên ngoài tới rất nhiều. Ban đêm ngủ ở bên ngoài không an toàn.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận