“. . .” Kỳ tỷ mặt xạm lại: “Lảm nhảm cái gì? Cậu rốt cuộc có chuyện gì?”
“Không bị sao cả, chắc là hôm qua thức đêm tu luyện quá muộn.”
“Luôn cảm thấy ngươi có chút kỳ quái, nếu không đi bệnh viện kiểm tra một chút đi.”
“Không cần. Lần sau em sẽ chú ý, tuyệt đối sẽ không để xuất hiện loại vấn đề này nữa.”
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn!” Trần Vũ trùng điệp gật đầu buông tay ra nói: “Chị đi ra ngoài trước đi, để cho em mặc quần trước đã. . .”
Đợi Kỳ tỷ rời khỏi gian phòng, Trần Vũ Sắc mặt lập tức nghiêm túc, lấy điện thoại cầm tay ra, cài đặt chuông báo thức, một cái 6 giờ.
Một cái 7 giờ.
Một cái 8 giờ.
Cuối cùng một cái chuông báo thức là buổi sáng 9 giờ.
Cũng điều đến âm thanh lớn nhất.
Phòng ngừa một khi mình ngủ rồi thì buổi sáng cũng có thể dậy được.
Nếu không ngủ một giấc đến chết thì sml. . .
Cài tốt chuông báo thức, hắn nhìn thời gian thì phát hiện đã mười rưỡi sáng, vội vàng thay quần áo rồi đi ra phòng ngủ, nhanh chóng vào phòng vệ sinh rửa mặt một phen.
Xong rồi mới xuống lầu, chào hỏi Kỳ tỷ đang ngồi trên ghế: “Thật không tiện, đột phát tình huống, đi làm ngày thứ hai liền đến muộn.”
“Vừa rồi tình huống của cậu rất đáng sợ, dọa tôi kém chút nữa liền báo cảnh sát.”
“Về sau em sẽ không để xảy ra trường hợp này nữa.”
“Cậu chắc chắn không cần đi bệnh viện kiểm tra một chút sao? Chị bỏ tiền.”
“Không cần, em biết rõ thân thể của mình.”
“Vậy được rồi. . . Phòng bếp trên lầu có sẵn bữa sáng rồi đó, cậu đi ăn đi. Sau đó xuống đây trông tiệm, chị còn phải đi hỏi xem có trường nào nhận cậu vào không?”
“Em vừa ăn vừa trông tiệm cũng được, chị bận thì cứ đi trước đi.”
“Cũng được.”
Gật gật đầu, Kỳ tỷ đứng dậy, phủ thêm một tấm khăn lụa, mang lên một chiếc nón che nắng, liền vội vàng rời đi.
Trần Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, dùng sức vỗ vỗ đầu còn có chút buồn ngủ, lên lầu bưng cơm thừa mà bà chủ chuẩn bị xuống dưới, đặt ở trên quầy ăn.
Người bình thường không ăn cơm sẽ chết đói.
Hắn không ăn cơm sẽ chết no.
Cho nên, mỗi ngày ba bữa cũng không thể thiếu được. . .
“Kít —— ”
Vừa ăn vài miếng, cửa tiệm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Từ bên ngoài đi vào một thân ảnh quen thuộc.
Râu ria xồm xoàm, khoảng bốn mươi tuổi, mặc một bộ âu phục cũ kỹ.
Chính là vị khách hôm qua bị Kỳ tỷ mắng chạy.
“Xin chào.” Trần Vũ nuốt xuống đồ ăn trong miệng: “Anh muốn mua thuốc lá gì?”
“Tôi muốn mua thuốc lá.” Người đàn ông trung niên móc trong túi ra một xấp tiền mặt, lắc lắc.
“Tôi biết anh muốn mua thuốc lá. Tôi hỏi là anh muốn mua thuốc hiệu nào?”
“Gần đây nhà mình có thuốc lá nào có giá đặc biệt không?” Người đàn ông trung niên nắm sấp trên quầy, liếc nhìn điểm tâm mà Trần Vũ đang ăn, sau đó lại nhìn về phía những gói thuốc lá tinh xảo trong ngăn tủ tính.
“Không có.”
“Mấy ngày trước còn có mà?”
“Lúc tôi đến liền không có.” Lại kẹp một miếng cơm để vào miệng bên trong, Trần Vũ mơ hồ không rõ nói: “Mua cái gì.”
“Vậy. . . Cho tôi một gói Cáp Nhĩ Tân đi. Thuốc lá này vị xông, hút rất tốt.”
‘Chủ yếu là thuốc lá này rẻ thì đúng hơn. . .’
Trần Vũ biết nhưng không nói toạc, đưa tay vào trong quầy lấy ra một gói Cáp Nhĩ Tân màu đỏ đen: “948, tiền mặt, Wechat, hay thanh toán bảo?”
“Tiền mặt.” Trung niên nhân thè lưỡi liếm liếm ngón tay thô ráp của mình, cẩn thận từng li từng tí đếm chín tờ một trăm nguyên: “Thằng nhóc, tôi là khách quen của tiệm này, bình thường mua Cáp Nhĩ Tân cũng đều là 900 nguyên, không tin cậu gọi điện thoại hỏi bà chủ của cậu thử xem.”
“Bạch!”
Trần Vũ trực tiếp thu hồi gói thuốc lá không bán nữa, tiếp tục ăn cơm.
Người trung niên: “. . .”
Trần Vũ: “Bốp bốp bốp bốp. . .”
Người trung niên: “. . .”
Trần Vũ: “Bốp bốp bốp bốp. . .”
Hai người đối mặt với nhau.
Một người cương cứng tại chỗ, một người miệng không ngừng nhấm nuốt, mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cậu làm gì vậy?” Người đàn ông trung niên nhíu mày.
Trần Vũ: “Bốp bốp bốp bốp. . . Cửa hàng buôn bán nhỏ, không thể giảm giá.”
“Ngươi thằng nhóc con này! Đắc tội với khách quen, không sợ bà chủ trừ tiền lương của cậu hả!”
“Tôi không có tiền lương.”
Gặp lừa dối không được Trần Vũ, người trung niên đành chậc chậc lưỡi, lại phải lôi ra một tờ một trăm nguyên, góp đủ mười tờ, đặt ở trên quầy: “Được rồi, cho cậu, anh đây cũng không thiếu ít tiền này.”
Trần Vũ tiếp nhận, thối xong tiền lẻ, lấy một gói Cáp Nhĩ Tân ra.
Trung niên nhân mở gói thuốc lá ra, đốt một điếu, mỹ mỹ hút một hơi thật sâu: “Hô. . .”
Sau đó ông ta làm bộ lại kẹp ra một điếu, đưa về phía Trần Vũ: “Thằng nhóc, hút một điếu không?”
“Được.”
Trần Vũ không khách khí.
Có tiện nghi không chiếm thì còn là người sao?
Chỉ thấy hắn bộc phát khí kình, gót chân phát lực, phần eo thay đổi, tay phải lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy điếu thuốc, nhét vào trong miệng.
“?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận