Trung niên nhân còn không có lấy lại tinh thần. Điếu thuốc đã bị Trần Vũ cầm bật lửa trên bàn đốt cháy.
Trần Vũ: “Cám ơn nha.”
Trung niên nhân: “. . .”
“Tê, hô. . .”
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +20 】
“Ồ? Thuốc lá này. . .”
Trần Vũ vội vàng phun ra khói thuốc, quan sát tỉ mỉ điếu”Cáp Nhĩ Tân” này, hơi kinh ngạc.
hắn hút qua HongtaShan.
Những điếu còn dư trong gạt tàn của Kỳ tỷ hắn cũng hút không ít.
Phù Dung Vương, Tiểu Hùng Miêu, Vân Yên các loại nhãn hiệu đều có.
Bình thường mà nói, hút một hơi cũng chỉ gia tăng 13:---16 điểm khí kình.
Đến điếu thuốc này, hút một hơi, tối đa cũng sẽ không vượt qua 18 điểm.
Nhưng điếu Cáp Nhĩ Tân này. . .
“Tê.”
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +22 】
“Hô. . .”
“Tê!”
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +23 】
“Thuốc lá này. . .”
Trần Vũ kinh hỉ: “Khá lắm, thuốc lá này rất tốt!”
“Vậy à. . .” Trung niên nhân một mặt thịt đau. Nhưng thuốc là lão tự mình cho, cũng không tiện nói cái gì, đành phải ngượng ngùng nói: “Nếu không phải vậy thì làm sao tôi thích hút thuốc lá này đâu.”
“Ừm vâng, thuốc lá này thật không tệ.” Trần Vũ một ngụm rồi một ngụm, hút không ngừng.
Tăng trưởng khá nhiều khí kình.
Giá cả còn rẻ.
Cái giá tiền này so sánh thì liền dễ chịu rất nhiều. . .
“Nhóc con, cậu cũng hút thuốc à, hiệu gì?” Trung niên nhân híp mắt, muốn đem những thiệt thòi, tổn hại, bất lợi chiếm trở về: “Cho anh một điếu nếm thử.”
Trần Vũ: “Tôi không hút thuốc lá.”
Trung niên nhân: “. . .”
“Hô. . .” Trần Vũ lỗ mũi phun khói, cũng thuần thục phun ra hai cái vòng khói, nói: “Có vấn đề sao?”
Vấn đề lớn!
Ngươi mẹ nó gọi cái này là không hút thuốc lá?
Vòng khói phun được như thế phiêu?
Tay kẹp thuốc của người đàn ông trung niên run nhè nhẹ: “Cậu không giống. . . Không giống như không biết hút thuốc a.”
Trần Vũ dùng đũa kẹp một miếng cơm vào trong miệng, một bên hút thuốc một bên nhấm nuốt: “Chắc là tôi có thiên phú đi.”
“... Hút thuốc lá là không tốt. Không hút thuốc lá mới khỏe mạnh.”
Vì sau này mua thuốc có thể có chiết khấu, lão ta đành phải kiên trì huyên thuyên: “Chàng trai, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao lại làm việc ở nơi này?”
Trần Vũ không trả lời mà lấy điện thoại cầm tay ra nhìn thời gian một chút: ” Theo quy định của pháp luật, người mua thuốc là không thể ở lại trong tiệm thuốc lá quá mười phút.”
“Đừng như thế! Chúng ta tâm sự một chút, đúng lúc đang nhàn rỗi.”
“Còn lại bốn phút.”
“Thằng bé này! Quá không đáng yêu đi!”
“Ba phút.” Trần Vũ điền mật mã mở khóa điện thoại di động, hỏi: “110 điện thoại là bao nhiều vậy nhỉ?”
“...”
Thở dài, nam nhân trung niên đành phải hậm hực rời đi.
Vừa đi vừa lầm bầm: “Quả nhiên là có dạng gì bà chủ thì có dạng gì nhân viên…”
“Phanh.”
Cửa đóng lại.
Trung niên nhân rời đi.
Trần Vũ bĩu môi, tiếp tục ăn cơm.
Mở cửa làm ăn, đối mặt với loại “lưu manh đường phố” già thì không thể tỏ ra quá thân mật. Mới có thể làm tốt công việc được.
Nếu không bọn họ liền sẽ thuận cán bò lên, nghĩ trăm phương ngàn kế tại chiếm tiện nghi của ngươi.
...
Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp xong bát đũa.
Trần Vũ nửa nằm nửa ngồi trên ghế của bà chủ, tiếp tục nhặt những điếu thuốc mà Kỳ tỷ hút còn sót lại, bắt đầu xem phim.
Khoảng cách thi đại học còn lại 31 ngày.
Cần phải chăm chỉ tu luyện rồi…
Nếu không khi thi đại học, tại vạn chúng chú mục trên lôi đài, một tiếng gáy lên không làm kinh sợ mọi người thì Trần Vũ làm sao có tốt đẹp ngày mai?
Tổ quốc làm sao lại có nhân tài trụ cột?
【 khí thể ác tính xâm nhập cơ thể: Khí kình +17 】
【 đang lười biếng: Khí kình +1 】
【 đang lười biếng: Kình… 】
Không tới hai giờ, Trần Tư Văn liền gọi điện thoại tới.
“Có chuyện gì vậy chị.” Trần Vũ bóp tắt thuốc lá hỏi.
“Sao rồi? Ở lại trong trường học đã quen chưa?”
“Quen rồi, quá quên luôn là đằng khác. Chỗ này đơn giản chính là thiên đường.”
“Vậy là tốt rồi.” Trong tai nghe vang lên ngữ khí vui sướng của Trần Tư Văn: “Dược hiệu của Tăng Khí đan không sai biệt lắm hết rồi, buổi sáng ngày mai chị sẽ đưa thêm một viên cho em.”
“Ừm…” Trần Vũ chần chờ: “Để em về nhà lấy được rồi.”
“Không được. Không thể trì hoãn sự tu luyện của em được. Chị đi làm giữa đường thuận tiện đưa qua.”
“Vậy… Được rồi. Buổi sáng ngày mai em học chờ chị ở trước cửa trường học.”
“Được.”
“Em tắt máy đây.”
“Bái bai.”
Cúp điện thoại, Trần Vũ có chút đau đầu: “Phiền phức, sáng mai còn phải đi đến trường nhị trung một chuyến. Không thể để cho người nhà biết chuyện mình bị đuổi học được…”
“Kít —— ”
Đúng lúc này, một cỗ gió lạnh bỗng nhiên ập tới.
Cửa hàng bị đẩy ra.
Từ ngoài cửa đi vào là người thanh niên với thân hình cao lớn.
Bọn họ biểu lộ lạnh lùng, quần áo kì lạ. Một cỗ mãnh liệt khí kình ba động biểu lộ thân phận của họ…
Võ giả lang thang.
Danh hiệu chính phủ —— lính đánh thuê.
“Xin hỏi ba vị muốn mua thuốc gì.” Đứng người lên, Trần Vũ ngữ khí cẩn thận.
“Cho tôi hai gói Phù Dung Vương.” Thanh niên bên trái nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận