- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)
- Chương 3: Cái nguyền rủa này quá tuyệt vời (2)
“Dạ?” Trần Vũ sững sờ, mơ hồ cảm giác được không thích hợp.
” Bắt đầu từ tiết sau,chỗ của em sẽ được chuyển đến hàng thứ nhất. Thầy sẽ dạy kèm riêng cho em, thầy nhất định sẽ tăng lên thực lực của em!”
Trần Vũ: “? ?”
“Về vấn đề tu luyện, em đừng có lại tự mình hại mình,.” Chủ nhiệm lớp biểu lộ nghiêm túc: ” Về phía nhà trường, thầy sẽ xin cho em được ở lại trường. Ngày ngày ở trong phòng của thầy.”
“? ? !”
“Còn 33 ngày nữa là thi đại học, ngoại trừ thời gian đi ngủ, thì công việc mỗi ngày của em chính là tu luyện! Thầy không sợ mệt mỏi.”
“Bình tĩnh thầy ơi, đừng xúc động . . .” Trần Vũ luống cuống.
Chủ nhiệm lớp ngồi dậy, ngữ khí chăm chú: “Thầy sẽ không từ bỏ em, hi vọng em cũng sẽ không từ bỏ chính mình.”
“Em có thể về lớp không ạ. . .”
“Được.” Thầy nhiệm lớp mở cửa ra: “Lên lớp đi rồi thầy sẽ đổi chỗ ngồi cho em.”
. . .
Trần Vũ phát hiện, thầy chủ nhiệm là nghiêm túc.
Theo đối phương trở về lớp, chuyện thứ nhất chính là chuyển chỗ ngồi của hắn lên hàng thứ nhất.
Ở ngay bên dưới bục giảng, ngay dưới mắt ông thầy.
“Ngồi xuống.” Hai tay của thầy chủ nhiệm chống trên bục giảng, ánh mắt nhìn về phía Trần Vũ.
“Dạ thưa thầy, em còn bị phạt đứng. . .” Trần Vũ đề nghị: “Từ mai mới bắt đầu ạ.”
“Ngồi xuống!”
“Thầy không phải nói là phạt em đứng hành lang, không đủ một ngày không cho phép trở về sao?”
“Vậy thì hiện giờ thầy cho em ngồi xuống tu luyện. Em có nghe hay không.” Chủ nhiệm lớp đẩy khung kính: “Đừng ảnh hưởng đến những bạn học khác.”
Đồng học xung quanh lập tức quăng tới ánh mắt căm hận.
【 nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +3 】
Trần Vũ: “. . .”
“Được rồi được rồi.” Trần Vũ đặt mông ngồi xuống, hai mắt nhắm lại, giả vờ giả vịt bày ra tư thế tu luyện.
【 đang lười biếng: Khí kình +1 】
Bên tai có giọng nói vang lên khiến Trần Vũ vui mừng, vô ý thức mở ra một con mắt, chỉ thấy thầy chủ nhiệm nhìn hắn chằm chằm mắt không nháy lấy một cái.
“Em đây là đang muốn lừa gạt thầy sao?” Chủ nhiệm lớp cầm lấy thước dạy học: “Em căn bản là không có tụ khí!”
“Ba!”
Dứt lời, liền đập một thước vào trên vai của Trần Vũ .
【 bị tổn thương: Khí huyết +1 】
Trần Vũ: “. . .”
“Tu luyện!”
“. . . Mẹ.”
Trong miệng lẩm bẩm thô tục, Trần Vũ chỉ có thể điều động khí hải, tại thể nội tiến hành tuần hoàn.
【 trong khi tu luyện: Khí kình:1 】
Trần Vũ: “. . .”
“Ừm.” Chủ nhiệm lớp gật đầu hài lòng nói: “Không tệ.”
“Không tệ cái đết à!”
“Ngậm miệng! Tu luyện!” Chủ nhiệm lớp rống to.
【 trong khi tu luyện: Khí kình:1 】
“Đúng! Tiếp tục như vậy đừng có ngừng!”
【 trong khi tu luyện: Khí kình:2 】
“Đều nói đừng ngừng!”
“Ba!”
【 bị tổn thương: Khí huyết +2 】
“. . .”
“Tiếp tục! Tụ khí!”
【 trong khi tu luyện: Khí kình:1 】
Chủ nhiệm lớp: “Rất tốt, tiếp tục như thế , em sẽ mạnh lên.”
Trần Vũ: “. . . Mẹ nó tin ngươi liền có quỷ. . .”
Phương thức tu luyện “ngược” vẫn tiếp tục đến khi tiếng chuông tan học vang lên, lúc này Trần Vũ mới thở phào.
Cảm thụ khí hải trong đan điền, hắn rất “Vui mừng” .
Cảm tạ lãnh đạo trường học, cảm tạ chủ nhiệm lớp.
Hắn bây giờ có thể ngồi học trong lớp sơ trung được rồi…
“Làm sao lại ngừng?“Tựa vào trên bàn giáo viên thầy chủ nhiệm nhìn chằm chằm Trần Vũ.
“Dạ?” Trần Vũ nhìn xung quanh thấy tốp năm tốp ba đồng học rời đi, kinh ngạc: “Tan học à? Đều tan học.”
“Bọn họ có điều kiện cùng vốn liếng để tan học, Em có sao?”
Trần Vũ: “...”
【 nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +1 】
“Chỗ nào cũng không cho đi, tiếp tục tu luyện!”
“... Thầy có thể tha cho em không?”
“Thầy là đang cứu em!” Chủ nhiệm lớp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em có thể tự mình hại mình,vậy việc tu luyện đối với em mà nói là việc khó vậy sao?”
【 nhận tâm lý tổn thương: Tinh thần +1 】
Trầm mặc nửa ngày, Trần Vũ đứng người lên: “Được, em nghe thầy. Nhưng bây giờ em muốn đi WC.”
” Không nhịn nổi?”
“Dạ, em không nhịn nổi.”
“Được.” Chủ nhiệm lớp cũng đứng dậy: “Thầy đi chung với em.”
Trần Vũ: “...”
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +3 】
“Đi thôi! Thất thần làm gì? không phải em nhịn không nổi nữa rồi sao?”
Trần Vũ: “...”
Chủ nhiệm lớp: “Kỳ thật thầy cũng nhanh nhịn không nổi. Nhưng thầy sợ thầy vừa đi thì em liền biến mất không còn hình dáng nên nhịn nãy giờ. Không nghĩ tới em cũng muốn đi nhà vệ sinh, ha ha. Khách quan mà nói học sinh như em vẫn là rất khéo hiểu lòng người…”
Trần Vũ: “...”
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +5 】
...
Ngồi trong phòng vệ sinh kế bên, Trần Vũ lâm vào trầm tư.
Rất hiển nhiên, tiếp tục như vậy là không được.
Hắn đang bị nguyền rủa, không thể tu luyện theo phương thức bình thường được.
Chỉ có “Chăm chỉ” lười biếng, mới có thể tiến bộ.
Tiếp tục ở lại bên cạnh chủ nhiệm lớp, sẽ bị dạy “Phế”.
Lại không thể nói rõ ràng với người khác, giải thích điểm đặc thù của chính mình.
Nói cũng không ai tin.
Có người tin, khả năng liền muốn dính đến phiền phức…
“Vẫn là phải trốn.”
“Lớp học này không học cũng được!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận