“Vẫn là phải xâm nhập a…”
Phun ra nồng đậm sương mù, Trần Vũ nhắm lại hai mắt.
“Nhưng phải đợi cái chúc phúc này hết hiệu lực mới được…”
“ĐKM…”
...
Cùng lúc, dị cảnh bên ngoài.
Quảng trường tầng ba【341B Thời Không Môn 】, trong một phòng họp nào đó.
“Chính là cậu ta.”
Nam nhân chủ trì hội nghị ấn xuống tạm dừng điều khiển từ xa, hình tượng trên màn hình lớn dừng lại, hiện lên người chính là Trần Vũ!
“10h tối mỗi ngày đều sẽ tiến vào dị cảnh, khoảng bảy giờ sáng rời đi, bền lòng vững dạ kéo dài nửa tháng.”
“Sau đó thì sao.” Phòng họp chủ vị, một vị đầu trọc âu phục nam thấp giọng hỏi.
“Ngoại trừ cậu ta, bất kỳ võ giả nào vào dị cảnh này đều sẽ đi bệnh viện tiến hành kiểm tra sức khoẻ, để phòng mình bị phóng xạ vượt chỉ tiêu. Nhưng cậu ta thì khác, chưa bao giờ đi kiểm tra sức khoẻ, rất kỳ quái. Giống như cậu ta căn bản không quan tâm phóng xạ, không phù hợp lẽ thường.”
“Có đạo lý.” Âu phục nam gật đầu.
“Còn có…” Nam nhân chủ trì hội nghị tiếng nói hơi ngừng lại, ấn xuống điều khiển từ xa, trong màn hình xuất hiện vài trang báo cáo: “Đây là văn kiện mà tôi thu hoạch được khi hắn thường xuyên xuất nhập võ quán, mời các vị nhìn.”
Âu phục nam đeo lên kính mắt: “Phóng đại.”
“Được.” Người chủ trì phóng đại hình tượng, giảng giải: “Mặc dù người này mỗi lần khảo thí về sau, đều sẽ xóa hết số liệu. Nhưng mà nhân sĩ chuyên nghiệp vẫn có thể rút ra một ít thông tin còn sót lại. Trải qua chữa trị sau có thể nhìn thấy, trình độ khí kình và tố chất thân thể của hắn đều tăng lên với tốc độ khủng khiếp mỗi ngày.”
Âu phục nam chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm số lượng biến hóa bên trong văn bản, con ngươi co vào: “Đây không có khả năng…”
“Đúng thế.” Người chủ trì gật đầu: “Loại này tăng phúc, từ khi ghi chép về võ giả đến nay chưa hề phát sinh qua…”
Trong phòng họp, chúng người đưa mắt nhìn nhau, đồng đều không ra tiếng.
“Cho nên tôi phỏng đoán…” Người chủ trì đóng lại màn hình lớn: “Hắn nhất định từ trong dị cảnh đạt được một chỗ tốt nào đó.”
“...” Trầm mặc hồi lâu, âu phục nam lấy mắt kiếng xuống, mở miệng nói với giọng khàn khàn: “Đem ngọn nguồn của người này điều tra rõ ràng. Những người còn lại chế định kế hoạch hành động tiếp theo.”
“Vâng.”
“Còn có, chuyện này quyết không thể để chính phủ biết. Nếu không là “ăn cám” cả lũ. ”
“Rõ!”
...
Ngày kế tiếp, sáng sớm.
Trần Vũ kéo lấy thân thể “Nặng nề” đi ra quảng trường “Thời Không Môn”, dọc theo con đường lúc đến, trở về cửa hàng thuốc lá.
Ven đường, hắn thấy được rất nhiều chiếc xe buýt chuyên dụng.
Bên trong đều là thí sinh của các trường trung học.
Cái này khiến Trần Vũ kịp phản ứng, hôm nay đã là kỳ thi đại học thi viết thời gian…
Hàng năm khi thi đại học đều chia làm hai bộ phận.
Thi văn cùng thi võ.
Cái trước chủ yếu là vì sàng chọn ra ” tuyển thủ hạt giống “, để hiểu rõ ngọn nguồn thực lực của toàn bộ thí sinh trong thành phố.
Cái sau mới là việc chính. Là chân chính thi đại học trong mắt mọi người.
“Mình không cần tham gia thi viết sao?”
Suy tư, Trần Vũ tăng tốc bước chân, trở lại cửa hàng thuốc lá.
Trong tiệm, yên tĩnh.
Kỳ tỷ hiển nhiên còn chưa có tỉnh ngủ.
Trần Vũ cũng không tiện đánh thức người khác, liền sớm mở cửa kinh doanh.
Thuận tiện hút trộm mấy điếu thuốc.
Khoảng tám giờ sáng, Kỳ tỷ mới đi xuống lầu ngáp một cái: “Chào buổi sáng.”
Trần Vũ: “Buổi sáng tốt lành.”
“Chúng ta chín giờ mới kinh doanh, không cần mở tiệm sớm như vậy.”
“Dù sao cũng tỉnh.” Trần Vũ Vụng trộm dấu kỹ điếu thuốc rồi hỏi: Hôm nay là thi văn sao? Em nhìn thấy rất nhiều người đi trường thi. Em không cần đi sao?”
“Nha. Nguyên lai là cậu đang lo lắng cái này à.” Kỳ tỷ giật mình, cầm lấy một bình nước khoáng đổ vào miệng, khoát tay: “Không cần đi, chị cùng Thất Trung nói xong rồi. Cậu liền đợi đến ngày mùng 7 tháng 7 tham gia thi võ là được.”
“Minh bạch.” Trần Vũ thả lỏng trong lòng.
...
Ăn xong điểm tâm, Kỳ tỷ lên lầu xem kịch.
Trần Vũ thì tiếp tục trông cửa hàng.
Nhàn hạ vô sự, lấy ra điện thoại di động nhìn xem tin tức về thi văn của thành phố Thanh Thành.
Thi văn, chia làm thượng, hạ hai trận buổi trưa.
Buổi sáng thuần thi viết, khảo hạch học sinh trình độ văn lý.
Buổi chiều khảo thí kiểm tra sức khoẻ, kiểm trắc đẳng cấp luồng khí xoáy của học sinh. Cũng dựa theo đó mà tiến hành xếp hạng cao thấp.
Hai mươi vị trí đầu, chính là tuyển thủ “Hạt giống” năm nay của thành Thanh Thành.
Võ Trạng Nguyên, bình thường sẽ chỉ sinh ra ở bên trong hai mươi người này.
Nếu có tuyển thủ “Hạt giống” bên ngoài thí sinh đoạt được Võ Trạng Nguyên, liền sẽ được xưng là hắc mã Trạng Nguyên.
Gần hai mươi năm qua, trên khắp cả nước loại hắc mã này cũng không có xuất hiện mấy lần…
Thời gian rất nhanh trôi qua đến ban đêm.
Thành tích thi võ của thành phố Thanh Thành đã công bố trên internet.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận