Năm nay, Nhất Trung, Tứ Trung rất cường thế.
Hai mươi thí sinh đứng đầu, có 11 người đều đến từ hai trường trung học này.
Mà bên Nhị Trung, trường đã đuổi học Trần Vũ thì chỉ có một người trên bảng.
Trong đó hạng nhất Văn Trạng Nguyên (tức khảo thí cường độ cơ thể thứ nhất), bị Nhất Trung Vương Bảo Cường cầm xuống.
Nghe nói Vương Bảo Cường còn có một người em trai, thiên phú thường thường, gọi Vương Báo Phế…
Thành tích thể chất của Vương Bảo Cường cực kì chói sáng!
Đạt đến trình độ võ giả cấp 1.5!
Cho dù là Trần Vũ, nhìn thấy cái số này, cũng không nhịn được tuôn ra một câu chửi bậy.
Rất nhiều sinh viên năm nhất đến khi tốt nghiệp còn không đạt được 1.5…
Tuyệt đại đa số truyền thông của Thành Thanh Thành đã xem Vương Bảo Cường là văn, võ nhị Trạng Nguyên…
Dù sao thực lực cấp 1.5 cao hơn so với người đứng thứ hai 0.3 cấp.
Bên trong hai mươi tên tuyển thủ hạt giống, rất khó có người có thể tạo thành uy hiếp đối với Vương Bảo Cường…
Nhìn xem màn hình điện thoại di động, Trần Vũ còn đặc biệt nhìn danh sách thí sinh trúng tuyển “Hạt giống” của Nhị Trung.
Họ Lương, tên Phàm.
“Quả nhiên là hắn…”
Tắt điện thoại, Trần Vũ dựa lưng vào trên ghế hồi ức.
Lương Phàm, tên này tại Nhị Trung như sấm bên tai.
Học sinh khác đều là mấy cái giáo viên dạy mười mấy người.
Mà hắn thì là mười cái giáo viên dạy một cái!
Trần Vũ cũng chỉ tại khi học lớp mười nhìn thấy qua người thật, về sau Lương Phàm liền triệt để rời xa “Thế gian”, không cùng “Phàm phu tục tử” tiếp xúc…
“Thành tích tốt thì thật là có thể thượng thiên a.”
Chép miệng một cái, Trần Vũ quăng ra di động, ngáp một cái, liền không tại quan tâm thi văn cái này phá sự.
Vô luận Lương Phàm, vẫn là Vương Bảo Cường, có một cái tính một cái, đến lúc đó đánh liền xong việc…
“Ông —— ông —— ”
Không có qua mấy phút, điện thoại truyền đến chấn động.
Trần Vũ không cần nhìn cũng biết là ai đánh tới.
“Chị?”
“Thi văn thế nào?” Trong tai nghe, thanh âm Trần Tư Văn bao hàm chờ mong: “Sợ gây áp lực và ảnh hưởng trạng thái của em nên hôm nay chị cùng với mẹ đều không dám gọi điện thoại.”
“A…” Trần Vũ gãi gãi bên tai: “Thành tích cũng không tệ lắm.”
“Không tệ lắm là bao nhiêu?”
” Cấp bậc 0. 42.” Trần Vũ tùy tiện nói số lượng.
“0. 42? !” Trần Tư Văn kinh hỉ: “Đây không phải là nói có hi vọng có thể lên trường đại học rồi sao? !”
“Trường đại học thì tính là gì. Thi đại học cùng ngày, chị đến hiện trường, em sẽ cho chị cùng mẹ một kinh hỉ.”
“Hiện trường… Vé rất đắt đi.”
“Yên tâm, vé phương diện em sẽ giải quyết.”
“Thế thì không cần. Chờ chị bị khai trừ, cầm tới tiền đền bù, hẳn là đủ mua hai tấm vé hiện trường.”
“Còn chưa bị đuổi sao? Có cần hay không em bày cho chị thêm một số chủ ý? Lãnh đạo tư ẩn ngươi nói lung tung, lãnh đạo nhỏ mật…”
“Gặp lại!”
“Bĩu —— ”
Trần Vũ: “...”
Một bộ “Song áp” không có đọc xong, Trần Vũ kìm nén đến tương đương khó chịu…
Nhịn đến giờ tan sở, hắn lên lầu, phát hiện Kỳ tỷ đã làm xong cơm tối.
Trần Vũ kinh ngạc: “Hôm nay là ngày gì? Thịnh soạn như vậy?”
Kỳ tỷ khui ra hai bình rượu, ngồi tại chính vị bàn ăn, đưa cho Trần Vũ một bình: “Ngồi, có một số việc muốn nói cho cậu.”
“Chuyện gì?”
“Cậu ngồi xuống trước.”
Ngồi đối diện Kỳ tỷ, Trần Vũ tiếp nhận bình rượu, cho mình rót một chén, lẳng lặng chờ đợi đối phương mở miệng.
“Sau ngày hôm nay, khoảng cách thi đại học liền chỉ còn lại mười bốn ngày.” Kỳ tỷ giơ lên ly rượu: “Đầu tiên, chúc cậu thi đại học thuận lợi.”
“Tạ ơn.”
“Đương ~ ”
Hai người đụng chén, riêng phần mình uống vào.
“Sau đó, chị muốn nói là…” Kỳ tỷ một tay chống đỡ đầu, mỉm cười: “14 ngày, hai tuần lễ, thời gian rất cấp bách. Cậu hẳn là đem càng nhiều tinh lực phóng tới việc tu luyện. Bởi vậy, từ hôm nay về sau, cậu liền không cần đi làm.”
“Cái này. . . Rất không có ý tứ a.” Trần Vũ vội vàng lại đổ đầy một chén cho mình: “Nhưng Kỳ tỷ nói thì em nhất định phải nghe, nếu không Kỳ tỷ ngài sẽ không cao hứng. Vậy ngày mai em liền không đi làm. Kỳ thật em còn rất không nỡ.”
Kỳ tỷ: “Cậu nếu là không bỏ, cũng có thể tiếp tục…”
Trần Vũ: “Kỳ tỷ, em có thể xen vào sao?”
Kỳ tỷ: “Cậu không phải đã xen vào rồi sao.”
Trần Vũ: “... Vậy được, em có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cũng không biết bắt đầu nói từ đâu. Tóm lại, cảm tạ Kỳ tỷ đã hết lực trợ giúp em. Trần Vũ thiếu chị một ân tình.”
“Đừng nói nữa, làm đi.”
Trần Vũ: “A?”
“... chị nói là cạn ly đi.”
“A a, vậy liền cạn chứ sao.”
“Cạn ly!”
“Đương ~ ”
...
Đêm, chín giờ đúng.
Lần này, Trần Vũ về đến phòng, không đợi Kỳ tỷ ngủ liền nhảy cửa sổ mà ra, chuẩn bị bắt đầu hành động hôm nay.
Hiệu quả chúc phúc đã biến mất, trạng thái lúc này hắn là toàn thịnh, có thể xâm nhập vào chỗ sâu dị cảnh.
Nhảy xuống lâu, hắn cũng không đi ngay lập tức mà là lấy túi tiền ra, kiểm tra lại gia tài của mình bây giờ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận