Ban đêm, thành Thanh Thành đèn đuốc sáng trưng.
Trần Vũ trên đường đi về nhà, vẻ mặt đầy u sầu.
Cuộc sống sau khi xuyên không của hắn vừa mới bắt đầu liền nghênh đón một đại địch —— chủ nhiệm lớp.
“Nếu không nghỉ học thôi?”
Cúi đầu, Trần Vũ vắt hết óc suy nghĩ đối sách.
Tình huống trước mắt của hắn, có học hay không học thật đúng là không có ý nghĩa gì.
Lười ở trong nhà chơi game hai năm, xem phim hai năm, xem phiên kịch ba năm, đọc tiểu thuyết ba năm. . . Vừa xuất quan, không sai biệt lắm liền thành đại lão.
“Nhưng để người nhà nuôi nhiều năm như vậy, giống như không quá hiện thực. . .”
“Ừm. . .”
Dừng bước lại, Trần Vũ nhặt lên tiểu thạch đầu, một bên suy tư, một bên tô tô vẽ vẽ ở trên mặt đường.
“Để ta tính một chút. . .”
“Thân thể này của mình thiên phú rất kém cỏi, tu luyện một ngày bình thường cũng chỉ có thể gia tăng một chút chút khí kình.”
“Bây giờ hồn của mình xuyên qua đến, bị nguyền rủa, tu luyện sẽ chỉ giảm bớt khí kình. Nhưng lại bởi vì thiên phú chênh lệch, cũng sẽ không giảm bớt quá nhiều. . .”
“Nếu. . .”
“Nếu như còn lại ba mươi hai ngày, cũng đều bảo trì cường độ tu luyện giống hôm nay, tu vi của ta nhiều nhất. . .”
“. . . Nhiều nhất rút lui về trình độ bằng với trung học đệ nhị cấp.”
Đứng người lên, ném đi tiểu thạch đầu, Trần Vũ vỗ vỗ tay: “Giống như cũng không phải rất tồi tệ.”
“Chỉ là phải nghĩ biện pháp đem ‘Tu luyện’ không có khí kình điểm này bù lại là được rồi.”
“Làm một học sinh, học tập không dễ dàng, sa đọa thì đơn giản hơn nhiều à. . .”
Suy nghĩ đến đây, Trần Vũ lấy điện thoại di động ra, ở khung trống trên website nhanh chóng đánh chữ.
【 Muốn giảm xuống tu vi của võ giả thì phải làm sao? 】
Điểm kích lục soát.
Từng dãy tin tức xuất hiện.
【 đóng lại đóng lại! Đóng hết những trò chơi online này thì võ giả mới có một ngày mai tươi sáng! 】
【 nghiên cứu mới nhất đã chỉ ra rằng những võ giả thích piaochang thì tu vi sẽ thoái hóa càng nhanh. 】
【 võ giả không cần tình yêu. 】
【 Mã Võ Thần: Ta không thích khí kình, ta thậm chí chưa hề chạm qua khí kình. Chỉ là không biết vì sao khí kình lại càng ngày càng nhiều. Đời này sự việc mà ta hối hận nhất chính là trở thành võ giả. . . 】
Tìm kiếm đủ loại kết quả.
Trừ đi những cái quảng cáo cùng những tin tức hư cấu, Trần Vũ rất nhanh tìm đến đáp án.
Như thế nào giảm xuống võ giả tu vi?
Độc!
Sắc!
Thuốc lá!
Một, độc.
Độc dược công kích vào hư hao khí hải là hữu hiệu nhất.
Trúng độc nghiêm trọng võ giả, thậm chí có thể khí kình mất hết trở lại là người bình thường.
Nhưng mà loại vật này thuộc về hàng cấm, đừng nói buôn bán, tư tàng đều là trọng tội mất đầu.
Văn minh loài người đang đứng trước nguy cơ sớm tối, loạn thế dùng trọng điển!
Không có người sẽ nghi ngờ trình độ tàn nhẫn của các bộ ngành trực thuộc quốc gia.
Tổ chức dám nghiên cứu loại độc dược này, nước ngoài đều sắp bị tiêu diệt sạch sẽ. . .
Hai, sắc.
Vô luận nam nữ, võ giả “Trầm mê” trong đó, tu vi đều sẽ không hiểu rút lui.
Đến nay không rõ nguyên nhân.
Các nhà khoa học có đưa ra giả thuyết hormone; giả thuyết trao đổi khí kình; giả thuyết di truyền chưa tiến hóa của nhân loại vân vân. . .
Bình thường, “Trầm mê” càng “Sâu”, khí hải tiêu tán càng nhanh.
Chuyện này làm cho quần thể võ giả đều có bệnh sợ đám cưới.
Thẳng đến có tuyên cáo chính thức, bình thường nam nữ kết giao, “Ảnh hưởng” là cực kỳ bé nhỏ. Lúc này mới tránh khỏi võ giả “Tuyệt chủng” . . .
Ba, thuốc lá.
Trong khói thuốc lá có chứa ô-xít-các-bon loại kiềm sinh vật, cùng các nguyên tố kim loại nặng, sẽ hơi ảnh hưởng vận chuyển khí kình và ngưng tụ khí kình., là nguyên nhân chủ yếu dẫn suy giảm tu vi của quần thể võ giả trong xã hội hiện nay.
Nhưng bởi vì quần thể võ giả phần lớn phải mạo hiểm, ăn chính là “cơm liều mạng”, áp lực tinh thần cực lớn, cần thuốc lá, cồn các loại an ủi dược tề. Các ngành chức năng không có cách nào cấm hết tất cả, chỉ có thể không ngừng tăng thuế, giới hạn số lượng bán, đề cao ngưỡng cửa mua sắm.
. . .
Trở lên là ba loại phương thức “Tu luyện”, Trần Vũ là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, thích loại thứ hai. . .
Nhưng hiển nhiên không thực tế.
Trước mắt chỉ có thể lựa chọn loại cuối cùng —— thuốc lá.
Thu hồi điện thoại, móc bóp, mở ra.
Bên trong chỉ có một tờ một trăm nguyên, ba tờ mười nguyên, một tờ năm nguyên, cộng thêm mấy đồng tiền.
“Hẳn là đủ mua thuốc lá. . .”
Nhìn khắp bốn phía, hắn tìm tới một nhà nhỏ siêu thị, đi vào.
“Ngài cần gì?” Một nhân viên bán hàng hỏi.
“Thuốc lá.” Trần Vũ móc tờ một trăm nguyên ra: “Cho ta đến bao thuốc lá.”
“Thuốc lá?” nhân viên bán hàng sững sờ, lập tức dùng ánh mắt cổ quái dò xét Trần Vũ: “Nơi này làm sao có thể bán thuốc lá. . .”
“Ồ. . . Đúng.”
Trần Vũ vỗ ót một cái.
Hắn vừa xuyên qua đến không bao lâu, chưa dung hợp toàn bộ ký ức. Quên đi thuốc lá là quản chế phẩm, chỉ ở trong tiệm đặc thù mới có bán thuốc lá.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận