Bởi vì bọn họ đều mặc trang phục phòng hộ, nhìn không rõ nam nữ.
Một người ở giữa uể oải ngồi trên ghế. Những người còn lại đối với hắn đều cực kì cung kính.
“Hắn hẳn là võ giả cấp ba cầm đầu của đám người kia.. . .”
Thu hồi thuốc phun sương, Trần Vũ lại lấy ra hai trái lựu đạn.
Một trái Chấn Hám Đạn đặc hiệu.
Một trái bom khói đặc hiệu.
“Hô.”
Hít sâu, bình tĩnh cảm xúc.
Trần Vũ cởi trọn bộ trang phục phòng hộ ra theo thứ tự, đi chân trần đến sau gian phòng bên cạnh, dựa sát ở trên vách tường, từ từ di chuyển về phía trước.
Guyong~
Guyong~
Guyong~~~
Không bao lâu, cánh cửa kim loại chỉ còn cách Trần Vũ mười mét.
Thính giác nhạy bén để cho Trần Vũ có thể nghe được rõ ràng âm thanh trò chuyện bên trong.
“Không biết Trương Thanh theo dõi ra sao rồi.”
“Chắc là không có vấn đề. Điều tra một học sinh trung học, võ giả cấp 2 xuất mã còn không phải là dễ như trở bàn tay?”
“Nếu như không phải phóng xạ quá cao, chúng ta liền có thể dùng di động liên hệ với thế giới bên ngoài.”
“Không quan trọng. Tôi đã nói với Trương Thanh, nếu thực sự không được thì bắt cậu tới tới. Nhìn thấy những hình cụ này sao? Học sinh kia mà nằm lên đó thì cái gì đều sẽ khai. . .”
“Còn có dụng cụ dùng để thiến luôn sao? Lợi hại lợi hại. . .”
Ngoài cửa, Trần Vũ nghe thấy bên trong thảo luận, hận nghiến răng: “Lợi con mẹ mày, ngay cả dụng cụ thiến đều lấy ra. . .”
Chậm rãi rút chốt lựu đạn, không do dự nữa, Trần Vũ xách theo đường đao đi vào phòng.
“Ai? !”
Lập tức, bốn đạo ánh mắt lợi hại giống như lưỡi đao tập trung ở trên người Trần Vũ.
“Các ngươi không phải tìm ta sao?” Trần Vũ ngửa đầu, khóe miệng cười lạnh: “Ta tới.”
“Là cậu!” Ngồi nam nhân mãnh đứng dậy: “Trương Thanh đâu?”
“Tổng giám đốc! Giống. . . Giống như cậu ta không mặc đồ phòng hộ ?”
“Có chút không đúng. . .”
Mọi người ở đây còn đang kinh ngạc vì sự xuất hiện bất ngờ của Trần Vũ, Trần Vũ lập tức vung tay ném một loại đồ vật tròn vo.
Trần Vũ: “Mau nhìn đó là cái gì.”
Bốn người trong phòng vô ý thức ngửa đầu. . .
“Duang! !”
Chấn Hám Đạn đặc hiệu, nổ tung ầm vang!
Ánh sáng gây ra đã vượt qua sự chịu đựng của võng mạc, làm cho tất cả mọi người tạm thời mất đi thị giác.
Sau đó một luồng khí nén mang theo tạp âm ập tới.
Làm cho bọn họ mất đi cân bằng lảo đảo sắp ngã. . .
“Bị lừa rồi!”
Bốn người đồng thời lóe lên ý nghĩ này.
Quả thật, bọn hắn đều là những lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm sa trường, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú.
Nếu như Trần Vũ dựa theo những phương thức bình thường, trốn ở sau cửa ném lựu đạn. Với tầm nhìn và kinh nghiệm của mình thì chắc chắn bọn họ sẽ bộc phát khí kình chạy trốn.
Nhưng mà ngoài dự liệu của tất cả mọi người. . . Trần Vũ vậy mà chỉ tùy tiện đi tới, sau đó hấp dẫn tất cả lực chú ý rồi hèn hạ dẫn nổ Chấn Hám Đạn. . .
Ngay cả mình cũng không buông tha!
【 nhận cường quang tổn thương: Lâm thời thị lực +4646; thị lực +10; khí kình +13 】
【 nhận sóng âm tổn thương: Lâm thời thính giác +2750; lâm thời cân bằng tính +1768; lâm thời tinh thần ổn định +4755; phổi khỏe mạnh +16; thính giác +15; khí kình +280. . . 】
Địch yếu ta mạnh!
Loại cơ hội tốt này, lão âm hiểm Trần Vũ đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
Hắn bộc phát tất cả khí kình, hai chân trùng điệp đạp mạnh, cả người giống như một mũi tên bay thẳng về phía trước, đem đường đao cắm sâu vào ngực của người đàn ông đang trên ghế ngồi kia!
“Phốc phốc.”
Dùng sức quá lớn, đến nỗi tay phải cầm đao của Trần Vũ đều đâm vào trong cơ thể đối phương.
“Phốc —— ”
Nam nhân lập tức phun ra huyết dịch xen lẫn nội tạng.
Phun đầy mặt Trần Vũ.
Thấy máu, Trần Vũ hung ý tăng lên, nắm chặt chuôi đao hung hăng chém.
“Phốc phốc.”
“Phốc phốc. . .”
Những âm thanh khó chịu của việc quấy nát thịt vang lên phá lệ rõ ràng.
Đối mặt với võ giả cấp ba, Trần Vũ biết mình không thể thả lỏng một giây phút nào hết, cho nên khi xuất thủ chính là tất sát!
“Đông!”
Một cước đá bay đối phương lẫn cái ghế mà y đang ngồi, Trần Vũ cầm thanh đao dính máu thẳng hướng ba người khác.
Hiệu quả của Chấn Hám Đạn đối với võ giả cao giai có hạn.
Phải thừa dịp lấy bọn họ chưa thể hành động, phải xuất hết toàn lực mà đánh để họ không kịp trở tay.
“Bạch!”
“Phốc phốc —— ”
“Sưu!”
“Xùy —— ”
“Bạch!”
“Phốc phốc —— ”
Ba đạo quang ảnh hiện lên.
Một người đoạn mất cánh tay.
Một người phần bụng bị cắt.
Một người mất hết hai chân.
Tiếng kêu thảm vang lên liên hồi. . .
Trọng thương ba người, giải quyết “Hậu hoạn”, Trần Vũ một lần nữa phóng tới người đàn ông cầm đầu kia chuẩn bị bổ đao.
Sinh mệnh lực của võ giả cấp ba rất mạnh, phải chắc chắn rằng là đối phương đã chết.
Nhưng vào lúc này, động tĩnh khí kình kinh khủng truyền đến từ bên cạnh khiến Trần Vũ lông tơ dựng đứng.
“Cái gì? !” Trần Vũ quay đầu nhìn về phía tráng hán bị rạch phần bụng, con ngươi co vào: “Ba. . . Cấp ba? !”
“Rống!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận