- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)
- Chương 61: Hôm nay phải sinh con, nhịn không được nữa rồi ! (2)
“Ngậm miệng!” Kỳ tỷ vỗ microphone, chỉ vào Trần Vũ: “Tới, cậu đẻ một đứa tại đây cho chị xem một chút.”
Trần Vũ nhìn về phía cô em thứ 4 ngồi bên cạnh nói: “Đi, đẻ một đứa ra cho chị anh xem.”
Muội tử 4: “...”
“Sợ tôi như vậy làm gì?” Kỳ tỷ chống nạnh: “Làm giống như tôi muốn ăn thịt các người vậy. Chọn một bài hát cho tôi nhanh lên.”
“Vâng!” Thấy Kỳ tỷ cho một bậc thang, Trần Vũ vội vàng chạy đến trên đài chọn bài hát: “Kỳ tỷ muốn hát bài nào?”
“« hồ ly tinh » của La Chí Tường, chúng ta cùng nhau hát.”
Trần Vũ: “... Được.”
Tiếng âm nhạc vang lên.
Kỳ tỷ đi đến bên cạnh Trần Vũ, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Chị nhìn thấy cậu lần đầu tiên, liền biết cậu là người không thành thật. Còn biết tới nơi này tìm các cô em chân dài nữa? Có nhiều tiền như vậy thì còn ở chỗ chị ăn uống miễn phí làm gì?”
“Sao chị lại nói vậy.” Trần Vũ cười ngượng ngùng: “Em nào có tiền gì. Chỉ là hồi trước có một người bạn dẫn em đến đây một lần. Hơn nữa, em có tiền hay không cũng không thể đi những nơi như thế này à. Chị đối xử với em không tệ, em còn chưa báo đáp chị đâu, nói đi là đi, cái này còn là người sao? Còn có pháp luật sao?”
“Phi!” Kỳ tỷ xụ mặt, nhưng khóe môi vẫn là không nhịn được giương lên một vòng đường cong: “Miệng lưỡi thật ngọt, về sau tìm những bà nhà giàu đi ăn bám được rồi.”
“Vậy thì khẳng định em sẽ ưu tiên cân nhắc chị trước.”
“Lăn.”
...
Cùng lúc đó.
Trong một cánh đồng hoang bên ngoài hai trăm dặm,.
Một nhóm sinh vật thân hình cực kỳ khổng lồ đang đi dạo bốn phía.
Hành động của chúng dường như là đang tìm kiếm một thứ gì đó.
Mà liền ở cách đó không xa, có hai bóng người đang giấu bên trong một tảng đá lớn.
Một nam, một nữ.
Nếu như Trần Vũ ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người nữ này…
Từng là Trạng Nguyên của thành phố Thanh Thành, sinh viên tài giỏi của trường đại học Kinh Thành—— Hình Bích.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Nam thanh niên che lấy phần đùi đang không ngừng chảy máu, cắn răng nói.
“Dị thú đã tập trung lại thành một nhóm, đang di chuyển về hướng của thành phố Thanh Thành. Tất nhiên mang tin tức về nhanh nhất có thể.” Hình Bích mặt không biểu tình, nâng cổ tay nhìn xem thời gian trên đồng hồ: “Nhiều nhất còn có mười giờ. Thanh Thành liền bị thú triều nhấn chìm.”
“Thế nhưng là… Chân của tôi đang bị thương.”
“Tôi thấy rồi.”
“Vậy tôi và cô làm sao mang tin tức này trở về?”
“Mang tin tức, không phải một người là đủ rồi sao.” Hình Bích chụp chụp móng tay.
“... Cô có ý gì.”
Quay đầu, Hình Bích nhìn xem người thanh niên, ngữ khí bình thản: “Dị thú tỏa ra khí kình sẽ gây ra nhiễu loạn tín hiệu toàn bộ tần số, dẫn đến việc không cách nào gọi điện thoại cầu viện. Cho nên vì không muốn hao tổn lực lượng, tự nhiên là phải có người hi sinh. Chẳng lẽ cậu muốn cho tôi cõng cậu chạy hạy sao?”
“...” Thanh niên trầm mặc, sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Đừng quên, nhiệm vụ mà trường học đưa cho chúng ta, chính là dò xét động tĩnh của dị thú xung quanh thành Thanh Thành này. Hiện tại đã xác định được thú triều sẽ xuất hiện, đem tin tức truyền về mới là việc quan trọng nhất.”
“Cho nên tôi phải chết ở nơi này sao?”
“Kết cục cuối cùng của một võ giả không phải liền là chiến tử sao?” Hình Bích cười lạnh: “Hiện tại người truyền tin đã chết. Chỉ còn có mình tôi là thể đột phá vòng vây, không có khả năng mang thêm một người nào nữa.”
Thanh niên không cam tâm: “Cô không bị thương, cõng thêm tôi một người cũng có cơ hội chạy thoát.”
“Như thế sẽ làm giảm xác suất phá vòng vây thành công của tôi.” Hình Bích lạnh như băng nói.
“... Cô thật vô tình.”
“Nhập học ngày đầu tiên cậu không phải được biết rồi sao.”
“... Cút đi!” Thanh niên tâm tính sụp đổ: “Gái điếm thúi, đào mệnh đi thôi! Cút!”
Hình Bích nhíu mày, vỗ vỗ bả vai của đối phương: “Nhận rõ hiện thực đi, ai kêu ngươi bị thương làm gì.”
“Cút! !”
“Gặp lại.”
Hình Bích ngoài cười nhưng trong không cười gật gật đầu, sau đó nàng đột nhiên bộc phát khí kình, cả người phảng phất như hóa thành một ngôi sao băng! Lấy tốc độ cực nhanh bay ra cái hố, chạy thằng về hướng thành phố Thanh Thành.
Mà động tĩnh lần này tự nhiên sẽ gây nên sự chú ý của các dị thú đang tìm kiếm xung quanh đây.
“Rống!”
Các dị thú ngửa mặt lên trời gào thét, di chuyển tứ chi, nhao nhao đuổi theo Hình Bích.
Nhưng mà sau một giây.
Cái hố mà Hình Bích ẩn thân khi nãy vậy mà tỏa ra ánh sáng màu lam chói mắt! Trong nháy mắt hấp dẫn sự di chuyển của các dị thú.
“Mẹ nó!”
Trong hố, sắc mặt thanh niên kịch biến, hoảng sợ kéo xuống vật đang phát sáng trên vai mình.
“Mồi nhử…”
“Lấy ta làm mồi nhử…”
...
Khi đang chạy thì nghe tiếng kêu thảm thiết như có như không vang lên từ phía sau, Hình Bích mỉm cười: “Mấy chục vạn bách tính của thành phố Thanh Thành sẽ cảm ơn sự hy sinh của ngươi…”
...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận