Trần Vũ nắm chặt điện thoại di động đến nỗi vang lên tiếng “Răng rắc”, đưa mắt nhìn về phía trường trung học Thất Trung, thấy học sinh còn đang xếp một hàng dài trước cổng trường, quả quyết lựa chọn rời đi.
Bỏ lại người nhà một mình rút lui?
Không thể nào.
...
Toàn thế giới có trên một trăm quốc gia.
Trung Quốc có mấy trăm thành phố.
Hàng năm đều sẽ có thú triều đột nhiên xuất hiện, nuốt chửng vài cái trong đó.
Không ai biết làm thế nào mà các dị thú lại tụ tập thành thú triều.
Cũng không ai biết là bọn chúng có phải nhận được một loại chỉ dẫn nào đó hay không.
Tóm lại, chỉ cần xuất hiện thú triều thì tất sẽ có một tòa thành phố của nhân loại bị diệt vong.
Sau khi “Ăn uống no đủ”, một bộ phận dị thú sẽ hư không tiêu thất.
Còn lại, cũng tự mình tản đi.
Thế là từ từ, nhân loại bị ép suy nghĩ ra một bộ phương án ứng đối “Tàn nhẫn”.
Đó chính là mấy giờ trước khi thú triều tiến đến, rút đi tất cả những phụ nữ đang mang thai, học sinh, và trẻ vị thành niên.
Còn lại bách tính, quan viên, cảnh sát, bộ đội… Thì toàn bộ biến thành “Khẩu phần lương thực” ...
Vì cam đoan đầy đủ “khẩu phần lương thực”, cùng với không ảnh hưởng đến đường lui của bọn nhỏ. Bất luận một người trưởng thành nào cũng đừng nghĩ đến việc thoát khỏi hệ thống này!
Tới gần tường thành, trực tiếp đánh chết.
Chỉ có chở đi toàn bộ trẻ vị thành niên trong thành phố, cửa thành mới được mở ra, cho phép dân chúng chạy trốn tứ phía.
Nhưng bình thường khi đến lúc này, thú triều cũng đã tới…
“Cho nên biện pháp duy nhất trước mắt chính là chờ.”
Trần Vũ đáy lòng yên lặng tính toán: “Chờ sau khi cửa thành mở ra, với thể chất vô hạn của mình, dẫn các nàng đi…”
...
Thú triều di chuyển từ thành đông sang thành tây, nếu bây giờ Trần Vũ chạy đến thành tây sẽ bị xem như ” người chen ngang ” mà xử bắn.
Trần Vũ cũng chỉ có thể đi về hướng thành đông.
Tùy tiện giấu tại một lùm cây nào đó, hắn lấy ra điện thoại di động, mở ra thông cáo của chính phủ Thanh Thành.
Bên trên thông cáo giới thiệu đại khái về quy mô thú triều, thời gian mà bọn chúng di chuyển đến thành phố Thanh Thành, thứ tự rút lui của từng trường trung học, cùng hiệu triệu tất cả võ giả một cấp trở lên, nhiệt tình tham gia chống cự ở thành tường phía đông.
Khi Trần Vũ nhìn thấy điều lệ thông cáo được viết ở trang thứ ba thì hai mắt tỏa sáng.
【6. 3: Tất cả võ giả leo lên tường thành phía đông, trừ phi có mệnh lệnh rút lui, nếu không tất cả mọi người không một ai có thể xuống tường thành. (chú thích: Ngoại trừ học sinh, phóng viên tòa soạn, nhân viên nghiên cứu đặc biệt) 】
“Mình là học sinh. Nói cách khác, sau khi mình lên tường thành cũng có thể tùy thời xuống được…”
Suy nghĩ đến tận đây, Trần Vũ lại suy tư một lát, liền chạy tới phía tường thành phía đông.
Hắn muốn thử một chút, có thể hay mang Kỳ tỷ đi cùng hay không.
Thuận tiện còn có thể nhìn xem dị thú trong truyền thuyết, đến cùng hình dạng ra sao…
...
Càng đến gần tường thành thì binh lính tuần tra cầm súng canh gác càng nhiều.
Thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy rất nhiều võ giả bị cảnh sát có vũ trang “Áp giải”.
Bên trong mỗi một thành phố đều có ghi chép tin tức của võ giả một cấp trở lên.
Ngày bình thường được hưởng thụ các đặc quyền, nhưng khi gặp được nguy cơ, thấy ai không tập trung, liền sẽ bị bắt tới.
Rất nhanh, Trần Vũ đã tới trước cửa thành.
Quảng trường vốn là rất rộng rãi, nay đã chật kín người hết chỗ. Đều là một đám võ giả được trang bị đầy đủ võ trang, chờ đợi lên tường thành liều mạng…
Trần Vũ đi đến chỗ ghi danh theo chỉ dẫn, chọn một chỗ mà không người đăng ký, kéo khẩu trang xuống: “Đây là nơi này báo danh phải không?”
“Đúng.” Ngồi phía sau quầy làm việc được dựng tạm thời, một người phụ nữ đang bận rộn ngẩng đầu: “Tính danh.”
Trần Vũ: “Chu Đại Thường. Chu trong Chu Nguyên Chương, Đại trong đại tiểu, Thường trong thường về thăm nhà một chút.”
Nữ nhân bắt đầu đánh bàn phím vang lên những tiếng lốp bốp, nghi hoặc: “Không tìm được thông tin nào hết? Anh thật sự là một võ giả cấp 1 trở lên sao?”
“Đúng vậy. Tôi vừa tới Thanh Thành hôm trước, còn không có đi đăng ký.”
“Như vậy à.” Nữ nhân nổi lòng tôn kính, quay người lấy ra một cái hộp gỗ từ phía sau, cung kính đưa cho Trần Vũ: “So với những đào binh kia, anh mới là một võ giả chân chính.”
“Tạ ơn. Đây là cái gì?”
“Chính phủ cung cấp. Bất luận là võ giả nào đều có thể nhận lấy.”
“Được rồi.”
Tiếp nhận hộp gỗ và lệnh bài thông hành, Trần Vũ đeo lên khẩu trang, lẫn vào dòng người trong quảng trường.
Mở hộp gỗ ra, Trần Vũ phát hiện bên trong đều là vũ khí.
Một cây đặc chất cảnh dụng năm 92 súng ngắn có chút nặng nề.
Ba trái lựu đạn cao bạo.
Một thanh dao quân dụng Tam Lăng.
Bốn băng đạn.
Trong đó ba băng đạn thường, một băng đạn xuyên giáp đặc biệt.
Tất nhiên đây đều là chuyên môn chuẩn bị cho dị thú.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận