“Ừm.” Cảnh sát nhân dân cũng không nhiều nói nhảm, gật gật đầu: “Chờ một lát, tôi kiểm tra một chút.”
“Nhanh lên.” Trần Vũ quay đầu nhìn về hướng thú triều đang ngày càng gần: “Dị thú sắp tới rồi.”
Cảnh sát nhân dân: “... Vậy thì trước đó câu đi lên làm gì? !”
Trần Vũ: “Lạc đường.”
“...” Cảnh sát nhân dân hận không thể trực tiếp đạp cho Trần Vũ một cước.
Quy trình xuống tường thành rất rườm rà, cảnh sát nhân dân bận hơn hai phút đồng hồ mới làm tốt hết thảy.
Lắc lắc ngón tay mỏi mệt, không nhịn được nói: “được rồi, chụp một tấm ảnh cuối cùng thì có thể đi xuống. Bây giờ trường Thất Trung còn chưa có rút lui, nhanh chạy tới đó thì còn có thể rút lui theo rồi…”
“Tạ ơn, nhưng tôi đột nhiên không lại muốn xuống rồi.”
Cảnh sát nhân dân: “? ? ?”
Một cơn lửa giận quét qua toàn thân, cảnh sát nhân dân mãnh liệt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Trần Vũ: “Cậu có phải bị bệnh hay không.”
“...”
Trần Vũ cũng không đáp lời, mà là nhìn trừng trừng bên ngoài thành.
Cảnh sát nhân dân cũng nhìn về phía mà Trần Vũ đang nhìn, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.
Không riêng gì hai người bọn họ.
Những biến động bên ngoài thành cũng khiến cho những võ giả trên tường thành đều là một mặt không hiểu ra sao…
...
Mười cây số bên ngoài Thành phố Thanh Thành.
Có bốn bóng người im lặng đứng trên vách đá nhìn về thú triều đang chạy qua bên dưới.
Hồi lâu.
Một người phụ nữ lên tiếng: “Đội trưởng, chúng ta làm như vậy… Thật sự tốt sao.”
“Tất cả trách nhiệm sẽ do một mình ta gánh chịu.”
“Anh gánh hết được sao.” Một người khác mở miệng.
“Chỉ là chết mà thôi.” Nam nhân phất tay: “Đi thôi.”
Ba người còn lại đối mặt nhìn nhau, sau đó đành phải đi theo.
Mỗi người bọn họ đều mặc đồng phục của trường đại học Kinh Thành…
...
Cùng lúc đó.
Thành Thanh Thành, phía đông tường thành.
Trần Vũ chậm rãi đi đến bên tường thành.
Chỉ thấy mới vừa này thú triều như một dòng sông bên ngoài thành vậy mà tình hình bây giờ đã thay đổi một cách đột ngột, thú triều đã di chuyển về hướng tây nam…
“Cái này làm sao có thể.” Ông lão một mắt đứng bên cạnh kinh hãi nói: “Không có khả năng… Làm sao sẽ phát sinh loại sự tình này…”
Trần Vũ trước hết lấy lại tinh thần vội vàng hỏi: “Bọn chúng là bị Vân Bạo Đạn dọa đi rồi sao?”
“Dị thú căn bản liền không biết sợ hãi! Làm sao có thể bị dọa đi? !”
Độc nhãn lão nhân kích động râu ria bừa bộn: “Năm đó thành phố Đoàn Xuân cũng gặp phải thú triều, vì bảo hộ nơi trọng yếu đó, quốc gia phái ra bốn tên võ giả cấp sáu, hơn hai mươi vạn bộ đội cơ giới, thậm chí ngay cả vũ khí hạt nhân đều đã vận dụng, cũng không thể cứu được thành Đoàn Xuân. Hiện giờ mấy cái Vân Bạo Đạn này có thể đem thú triều dọa lùi được sao?”
“Vậy thì tại sao chúng nó lại đi vậy?”
“Làm sao tôi biết được?” Độc nhãn lão nhân hận hận đập tường thành một cái: “Chắc chắn là có người giở trò quỷ!”
“Lão không chết được nên rất khó chịu phải không?”
“Hả? Tại sao lại hỏi như vậy?”
Trần Vũ: “Tôi chuẩn bị báo cảnh sát. Tôi hoài nghi thú triều chính là do lão dẫn tới.”
Độc nhãn lão nhân: “...”
...
Trên tường thành, yên tĩnh ngắn ngủi về sau, thì một lần nữa bạo phát tiếng reo hò.
So với khi viện trợ bằng đạn đạo càng thêm nhiệt liệt.
Thú triều lui.
Mặc dù không biết vì sao, nhưng còn sống thủy chung là một chuyện tốt.
Thị trưởng đứng trên đài cao, đổi hết cái kính viễn vọng này đến cái kính viễn vọng khác, sau khi đã xác định được sự an toàn của thành phố Thanh Thành, lập tức cầm Microphone, khàn giọng rống to: “Thắng! Chúng ta thắng rồi! !”
“Hống hống hống!”
“Thắng rồi!”
“A a…”
“OHOHOHOHOH...”
Một đám võ giả gầm rú, nhảy nhót, chạy nhanh, khóc rống, ôm nhau, phát tiết sự hưng phấn và kích động.
Trần Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngồi dựa dưới chân tường, đốt một điếu thuốc thơm, hút lấy hút để, cười ra tiếng.
Hắn không cần liều mạng.
Người nhà của hắn cũng không có nguy hiểm gì nữa.
Kỳ tỷ cũng sẽ không chết.
Thiên Đường và Địa Ngục, sinh tử một đường, vậy mà có thể chuyển đổi một cách dễ dàng như thế.
Sự việc lần này khiến cho Trần Vũ hiếm khi cảm nhận được cái tốt mà hòa bình mang lại.
“Hô…”
Trần Vũ phun ra một làn khói quay đầu hỏi: “Ông lão này, những con dị thú còn sẽ quay trở về sao?”
“Hẳn là sẽ không.” Độc nhãn lão nhân cũng ngồi bên cạnh Trần Vũ, đòi một điếu thuốc: ” Sau khi thú triều tập kết thì sẽ tấn công một đợt rồi một đợt, các dị thú cũng không có năng lực quay đầu.”
Nghe vậy, động tác hút thuốc của Trần Vũ đình trệ: “Bọn chúng sẽ một mực tiến lên sao?”
“Đương nhiên, trừ phi ăn no rồi… Hả?” Độc nhãn lão nhân cũng phản ứng lại: “Thú triều liên tục tiến lên thì sẽ đi tới đâu?”
Trần Vũ lấy điện thoại di động ra, mở ra bản đồ: “Tây nam phương hướng… Hạc thành. Con mẹ nó! Nơi mà những học sinh vừa rút lui hồi nãy không phải liền là Hạc thành sao? !”
Hai người nhìn nhau một cái, ánh mắt đều là rất phức tạp.
...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận