Sau gần nửa giờ, đàn dị thú vô biên vô tận mới dần dần biến mất.
Tất cả võ giả cũng đã nhận mệnh lệnh của phía trên, bắt đầu đi xuống tường thành một cách trật tự. Đồng thời trả lại trang bị mà trước đó chính phủ đã cho.
Trần Vũ đi theo sau đoàn người cuối cùng, lấy ra cây súng ngắn 92 thức cảnh dụng, hỏi độc nhãn lão nhân phía sau lưng: “Ông lão nè, cây súng này đáng tiền không?”
Lão nhân nhìn lướt qua một chút: “Đặc chất cảnh dụng 92 thức đời thứ 18 , lò xo, cò súng, nòng súng đều được tăng cường qua, có thể bắn ra rất nhiều đạn có uy lực cao, tính ổn định rất tốt.”
“Tôi chỉ hỏi nó có đáng tiền hay không thôi.”
“Đáng tiền . Bình thường chỉ lưu thông trong hệ thống công an nội bộ, không dễ gì mua được trên thị trường đâu. Nếu mà mua trên chợ đen thì tối thiểu cũng phải hai mươi vạn một cây.”
“Hai mươi vạn…”
Nuốt một ngụm nước bọt, Trần Vũ rút khỏi đội ngũ, xoay người rời đi.
“Ê? Cậu đi đâu vậy?” Ông lão chột mắt hô.
“Quên đồ, trở về lấy.”
Chạy đến một nơi hẻo lánh không ai chú ý, Trần Vũ sờ lên khẩu súng ngắn 92 thức, liếm liếm bờ môi.
Không hề nghi ngờ, đây là hàng tốt à.
Mấy ngày trước Trần Vũ đi cửa hàng, liền không nỡ mua.
Dù sao loại súng ống mà võ giả chuyên dụng quá mắc.
“Ông bà ta có câu tặc không đi không. Đồ vật ở trong tay của ta thì làm sao phải trả lại?”
Quay đầu nhìn xung quanh một vòng, Trần Vũ lấy ra một thanh chủy thủ sắc bén, hướng mũi dao vào phần bụng, hít một hơi thật sâu.
“20 vạn!”
“Phốc phốc.”
Bụng rách ra một đường, máu tươi chảy ra.
Trần Vũ đau đến run cả người, tranh thủ nhét cây súng ngắn 92 thức thêm đạn vào trong bụng.
【 bị tổn thương: Khí huyết +1275 】
【 bị tổn thương: Khí huyết +1088 】
Vết thương khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể trông thấy được.
“Tài sản” có giá trị hơn 20 vạn cứ như vậy bị Trần Vũ “Phong ấn”.
“A…”
“Cảm giác mình như một thằng biến thái…”
Thu hồi chủy thủ, Trần Vũ yên lặng đi theo đoàn người cuối cùng.
Khoảng chừng mười phút sau, đến lượt của hắn.
“Tít tít tít!”
Máy dò kim loại trên tay đồng chí cảnh sát lập tức phát ra cảnh báo.
Trần Vũ trấn định che vùng bụng bên trái nói: “Có một tấm thép ấy mà.”
Nghe vậy, vị cảnh sát đưa thay sờ vào phần bụng của Trần Vũ, không phát hiện được gì, cũng không hỏi nhiều liền vẫy vẫy tay để hắn rời đi.
“Người bình thường” đều sẽ không nghĩ tới, sẽ có một “Người bình thường” đem cắt mở phần bụng của mình rồi nhét một cây súng ngắn vào…
“Ha… Hai mươi vạn a hai mươi vạn.”
Thú triều biến mất, hết thảy khôi phục trạng thái bình thường, còn thuận tiện kiếm lời một cây súng ngắn trị giá 20 vạn, Trần Vũ vô cùng vui vẻ.
“Cuộc đời lên voi xuống chó thực sự là quá kích thích.”
Rời đi tường thành đông, Trần Vũ tùy tiện tìm một con hẻm, dùng con dao rạch một đường trên bụng, lấy ra cây súng ngắn 92 thức cùng đạn nhuốm máu.
Từ bây giờ trở đi, chủ nhân của cây súng này chính là hắn.
Quốc gia cho phép sử dụng súng, liền coi như là súng ngắn chuyên dụng, người bình thường cũng có quyền nắm giữ.
Cảnh sát nhìn thấy cũng sẽ không đi chất vấn.
Dù sao cảnh dụng khí giới chất lượng tốt, rất nhiều võ giả đều sẽ nghĩ biện pháp đi mua…
Lau sạch vết máu trên cây súng, Trần Vũ lập tức đi về hướng nhà mình.
Vừa tiến vào tiểu khu liền thấy Trần mẫu và Trần Tư Văn đang từ bên trong đi ra.
“Trần Vũ!”
“Tiểu Vũ!”
“Mẹ.”
Trần mẫu bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy Trần Vũ bằng một tay rồi gào khóc.
Trần Tư Văn ở một bên cũng phiếm hồng đôi mắt.
“Mẹ và chị không có sao chứ.” Trần Vũ vỗ bả vai của mẫu thân, hỏi.
“Không có chuyện gì.” Trần Tư Văn lau nước mắt lắc đầu: “Em thì sao.”
“Lần này em kiếm lời to.” Trần Vũ hắc hắc cười không ngừng: “Được rồi mẹ, đừng khóc nữa.”
Trần mẫu nghẹn ngào: “Mẹ liền tưởng là không thể gặp lại con nữa.”
“Đó là không có khả năng, trừ phi mẹ bị mù.”
“...” tiếng khóc của Trần mẫu lập tức dừng lại.
Trần Tư Văn: “...”
...
Dỗ dành mẹ của mình xong, Trần Vũ quay trở về cửa hàng thuốc lá.
Cửa hàng vẫn đóng chặt, vẫn bảo trì bộ dáng của đêm qua.
“Còn chưa trở về sao?”
Lấy chìa khoá ra, mở cửa tiến vào. Trần Vũ bật đen bảng hiệu lên, bắt đầu kinh doanh như thường ngày.
Rất nhanh, khách hàng một cái tiếp một cái tới cửa.
Có nam có nữ, trẻ có già có.
Liều mạng hút thuốc, chúc mừng lẫn nhau sống sót sau tai nạn…
Trần Vũ cũng không nhịn được hút một vài điếu.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Trần Vũ càng ngày càng khẩn trương.
Giờ này đã là gần trưa rồi.
Mà còn chưa thấy Kỳ tỷ trở lại.
“Sẽ không có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn đi…”
Trần Vũ đứng người lên, bực bội đi tới đi lui, thuốc lá hút hết điếu này tới điếu khác.
Thời điểm mà Trần Vũ chạy lên tường thành cũng không tìm được bóng dáng của Kỳ tỷ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận