Tay phải ấn vào phần bụng Kỳ tỷ, Trần Vũ lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, liền mang theo dép lê nằm trên giường, tựa ở Kỳ tỷ bên người.
Đây là một trận chiến lâu dài.
Vẫn ngồi như vậy quá mệt mỏi.
“A…”
“Cái này đan điền thật to lớn, Mashiro…”
...
Trong lúc “trị liệu”, Trần Vũ còn sẽ chú ý một chuyện khác.
Đó chính là tình huống của thú triều.
Không biết bởi vì nguyên nhân gì mà đàn thú triều thay đổi phương hướng, thành Thanh Thành có thể trốn qua một kiếp.
Nhưng mà các dị thú cũng sẽ không biến mất, ngược lại tới gần một tòa thành thị khác —— Hạc thành.
Việc này đưa tới sóng to gió lớn trên internet.
Từ cái ngày mà dị thú bắt đầu xuất hiện, chưa bao giờ phát sinh qua việc thú triều di chuyển sang hướng khác.
Truyền thông trong và ngoài nước, các học viện, sở nghiên cứu vân vân, đều bắt đầu triển khai nghiên cứu và thảo luận nhằm phân tích sự việc kỳ lạ này.
Ý đồ tìm ra một con đường để đối đầu với dị thú.
Trần Vũ quan tâm cũng không phải là việc này.
Hắn chỉ muốn biết Hạc thành hiện giờ như thế nào mà thôi.
Kiếp trước ở trong một thế giới bình thường, Hạc thành là nơi mà Trần Vũ thường xuyên đi qua. Hắn học đại học tại học viện Hạc thành, công tác cũng là ở Hạc thành. Hạc thành xem như là nửa cái quê hương của Trần Vũ.
Thậm chí là mối tình đầu của Trần Vũ cũng là người Hạc thành.
Nếu như có thể mà nói, Trần Vũ không muốn Hạc thành xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng cái này chỉ là suy đoán mà thôi…
Ba giờ bốn mươi phút chiều, thú triều đã di chuyển đến tường thành phía bắc của Hạc thành.
Bốn giờ, mất hết tất cả thông tin về Hạc thành.
Bốn giờ mười phút, quốc gia chính thức phát ra thông báo Hạc thành đã không còn tồn tại nữa.
Sáu giờ chiều, thú triều rút đi.
Tám giờ tối, thống kê thương vong của Hạc thành được công bố trên internet.
Hạc thành, một thị trưởng, sáu phó thị trưởng, hơn một vạn công chức, bốn vạn võ giả, sáu mươi ba vạn lê dân bách tính…
Ngoại trừ sáu thành học sinh kịp thời rút lui, những người còn lại, không có một người còn sống.
“Ô ô ô —— ”
Ngoài phòng, vang lên tiếng huýt dài thê lương.
“Đích —— ”
“Đích đích —— ”
Vô số cỗ xe cũng vang lên tiếng còi, một không khí nặng nề bao trùm cả thành phố.
Để điện thoại di động xuống, Trần Vũ kéo màn cửa sổ, nhìn về nơi xa im lặng không nói, bóng đêm tĩnh mịch.
“Vừa mới vào đêm, liền tối như vậy sao…”
...
Ngày kế tiếp.
Ánh nắng xuyên thấu qua màn cửa, chiếu trên mặt Trần Vũ.
Hắn chậm rãi mở mắt, chỉ thấy một bóng người mặc đầy đặn phong vị vẫn còn đang chậm rì rì mặc quần áo.
Mơ hồ ba giây, Trần Vũ bỗng nhiên đứng dậy, kéo chăn mền che lại thân hình, đối với Kỳ tỷ gầm thét: “Chị đã làm gì với em rồi? !”
Kỳ tỷ mặc lên áo ngoài, vừa thắt nút áo vừa quay đầu nói: “Cậu tỉnh rồi sao? Tôi sẽ phụ trách.”
“Vậy được, mua cho em một máy PS5 đi, chuyện này coi như giải quyết xong.”
Kỳ tỷ nắm chặt đầu của Trần Vũ tới một chiêu đầu gối lên ngôi: “PS5 nè!”
“Ầm!”
“Ta để ngươi PS5!”
“Ầm!”
” Con mẹ nó ngươi cởi quần áo của ta làm gì? !”
“Ầm!”
“Quả phụ ngươi cũng không buông tha phải không!”
“Ầm!”
“Nhân lúc ta hôn mê! Cởi ta quần áo! Cầm thú!”
“Phanh phanh phanh phanh phanh…”
Trần Vũ lộn nhào xuống giường, giơ cao hai tay: “Em thật sự là cái gì cũng không có làm mà!”
Kỳ tỷ lập tức càng tức giận hơn, lại bay lên đạp thêm một cước, trực tiếp đá Trần Vũ ra phòng: “Quần áo đều cởi mà ngươi cũng không dám làm sao!”
“Phanh…”
Trần Vũ nằm sấp ở trên sàn nhà phòng khách, không nhúc nhích.
Kỳ tỷ đóng cửa lại vang lên một tiếng “rầm”: “Cậu hãy ở đây mà từ từ suy nghĩ đi!”
Trần Vũ: “...”
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +4 】
Vịn eo, đứng người lên, Trần Vũ rất vui mừng: “Xem ra thân thể đã hồi phục rất tốt…”
“Leng keng —— ”
Lúc này, lầu một vang lên tiếng chuông cửa.
Kỳ tỷ ở trong phòng ngủ hô: “Cút đi mở cửa!”
Trần Vũ chập choạng xuống lầu, mở cửa ra.
Chỉ thấy bên ngoài đang đứng bốn vị công an nhân dân.
“Chào cậu.” Người cầm đầu chào một cái, lấy ra thẻ công an của mình: “Chúng tôi là công an đồn Du Thụ.”
“Chào cán bộ, lại có chuyện gì nữa sao?”
“Theo như tin tức mà chúng tôi nhận được, cậu đã tiếp Tề Chanh nữ sĩ từ bệnh viện trở về rồi đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng theo điều tra của chúng tôi, phát hiện trong tài khoản của Tề Chanh nữ sĩ có một số tiền tiết kiệm, có thể chống đỡ được việc trị liệu trong bệnh viện.” Đồng chí cảnh sát sắc mặt băng lãnh: “Cậu là người thừa kế duy nhất được lợi về tài sản của cô ta, đón cô ta trở về chờ chết, đã phạm tội hình sự.”
Trần Vũ: “...”
Cảnh sát nhân dân: “Hiện tại, lập tức đưa Tề Chanh nữ sĩ quay về bệnh viện, tiến hành cứu chữa!”
“Nàng đã không cần đi bệnh viện rồi.”
“Cái gì? Nàng chết rồi sao? !” Công an nhân dân nắm chặt nắm đấm, trong mắt phun lửa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận