“Không không không!” Trần Vũ liên tục khoát tay: “Tôi nói là nàng đã khỏi hẳn rồi.”
Dứt lời, hắn hô lớn một tiếng: “Kỳ tỷ, mở cửa sổ lộ đầu ra một cái!”
“Soạt.”
Cửa sổ mở ra, Kỳ tỷ thò đầu ra: “Chuyện gì?”
“Không có gì, trở về đi.”
Kỳ tỷ nhìn thấy các đồng chí cảnh sát dưới lầu, đóng cửa sổ lại: “Thần kinh…”
“Thấy chưa, nàng đã khỏi hẳn, nhảy nhót tưng bừng.” Trần Vũ buông tay giải thích: “Lúc tôi đi bệnh viện liền phát hiện tình hình của nàng căn bản không có bác sĩ nói nghiêm trọng như vậy. Bệnh viện Hồng Thập Tự chính là lừa lại gạt một quả phụ già hơn bốn mươi tuổi. Tôi khẳng định phải mang nàng trở về, nếu mà không đi thì sau này làm gì còn tiền để xài nữa. Làm công là không có khả năng làm công, làm ăn còn lỗ vốn, chỉ còn mấy chục vạn đó duy trì sinh hoạt hoạt ngày…”
Cảnh sát nhân dân: “... Là. . . là. . . Như vậy sao…”
“Sự thật thắng hùng biện. Nếu như nàng thật sự tiêu hao khí kình nghiêm trọng, hiện tại thì tro cốt đều bị tôi ôm về rồi. Tôi cảm thấy các đồng chí nên đi điều tra một chút về bệnh viện Hồng Thập Tự.”
Các cảnh sat nói nhỏ vài câu với nhau, người cầm đầu tiến lên một bước: “Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra, mời cậu ký tên lên đây.”
“Được.”
Ký tên xong, Trần Vũ nhìn xem bốn người rời đi rồi đóng cửa lại, lên lâu.
“Bọn họ tới làm gì? Lại là những thằng quản lý về thuốc lá sao?”
“Chị không phải bị tiêu hao khí kình quá độ sao? Hôm qua tìm một người võ giả cấp 3 truyền khí kình từ sáng đến trưa cho chị. Bọn họ chính là đến nhìn xem tình trạng của chị bây giờ ra sao mà thôi.”
Trần Vũ không có lựa chọn nói thật.
Dù sao một võ giả chưa đến cấp 1, làm việc của một võ giả cấp 3 là chuyện không có cách nào giải thích.
“Khí kình của tôi tiêu hao nghiêm trọng như vậy sao? !” Kỳ tỷ kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng chỉ là bị hôn mê bình thường mà thôi.”
“Tôi đoán là chị không thích tỉnh lại trong bệnh viện, nên liền sớm làm thủ tục xuất viện cho chị. Lại sợ ban đêm chị ngủ được không thoải mái, mới giúp chị cởi áo khoác ra thôi.”
“Tìm võ giả truyền khí kình vào cho tôi cũng tốn ít tiền à?”
“Chị là anh hùng! Chính phủ tự bỏ tiền.”
“Nha…” Kỳ tỷ nhìn chằm chằm Trần Vũ, gật gật đầu.
Trần Vũ bị nhìn có chút run rẩy, vội vàng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi Kỳ tỷ, chị biết chuyện thú triều đã di chuyển về hướng khác sao?”
“Đương nhiên biết. Sau khi tỉnh lại, phát hiện mình không chết liền đã tìm kiếm trên di động. Không nghĩ tới thú triều còn có thể thay đổi vị trí.” Kỳ tỷ buộc lên khăn quàng cổ, đi vào phòng bếp: “Không nói những chuyện này nữa, chị đi làm cơm. Không chết, liền hết thảy như cũ.”
“Lại nói tại sao chị muốn làm đội cảm tử? Còn sống không tốt sao?”
“Thú triều tới, làm sao cũng là chết. Còn không bằng chủ động xuất kích.”
“Thủ trên tường thành thì có thể sống lâu một chút.”
“Ta có thù với dị thú.”
...
Nguy cơ giải trừ.
Người dân trong thành phố Thanh Thành quay lại với những sinh hoạt thường ngày.
Loài người dường như quen sống trong sự hãi của dị thú, giống như đều dã quên đi sợ hãi.
Tựa như một đám kiến, không có tư duy, không có suy nghĩ, đơn thuần chỉ sống vì tồn tại.
Mười giờ sáng.
Tất cả các tiết mục giải trí tạm dừng, tất cả các bộ phim, tất cả game online đều ngừng lại.
Hình ảnh phát sóng tin tức đều biến thành màu đen trắng.
Quảng trường thủ đô treo cờ trắng.
Tiếng âm nhạc bi tráng mà trang nghiêm, từ trong mỗi một cái loa truyền ra.
Trên đường phố, bên trong phòng, trong trường học, trong nhà xưởng…
Vô luận là nam nữ già trẻ, đều nhao nhao cúi đầu, nhắm mắt, xót xa trước sự ra đi của mấy chục vạn đồng bào đồng tộc ở Hạc thành.
Kỳ tỷ cũng đóng lại cửa hàng thuốc lá, mang theo Trần Vũ cùng một chỗ đứng trước cổng, tiến hành mặc niệm.
Cả con đường, toàn bộ thành phố, toàn bộ quốc gia đều trở nên yên lặng tại thời khắc này.
Chỉ còn tiếng điếu văn truyền ra từ trong loa phát thanh.
“Tai nạn, lại một lần giáng lâm trên người của chúng ta. Chúng ta vạn phần bi thống, không thể làm gì. Oán khí tích tụ, ngưng tụ trong lồng ngực, không tiêu tan được.”
“Xin hãy tha thứ cho những đồng bào yếu đuối này!”
“Các người đi, là các người hạnh phúc. Bởi vì mặc dù các người đã không còn hô hấp, nhưng mà cũng không sợ hãi, sợ lũ tà ma gây ra những vết thương đau nhức, không còn phải vì thâm uyên mà phiền não.”
“Các người đi rồi, chúng tôi chỉ biết mặc niệm. Không có cách nào chuẩn bị những cỗ quan tài đàng hoàng cho các người, chỉ có dâng lên cho người những đóa hoa…”
“Hoa lạc, tích xuân.”
“Nhân vong, thương tình.”
“Những người anh em của chúng tôi, những đồng bào có máu có thịt của chúng tôi à! biểu lộ cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của mọi người, chúng tôi đều khắc ghi trong tâm khảm.”
“...”
“...”
“Hi vọng gió, đảo qua nhân gian, mang theo những niềm mong nhớ của chúng tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận