“Kiếp này vô duyên dắt tay.”
“Chỉ nguyện mọi người lên đường bình an.”
“Nguyện, nhân loại, vĩnh tồn…”
Kỳ tỷ mở hai mắt ra, mặc niệm: “Nguyện, nhân loại vĩnh tồn.”
Trần Vũ cảm thụ được oán khí bị đè ép trong lồng ngực, mở miệng: “Nguyện, nhân loại vĩnh tồn.”
“Nguyện, nhân loại vĩnh tồn.” ×1368.
“Nguyện, nhân loại vĩnh tồn.” ×167230.
“Nguyện, nhân loại vĩnh tồn.” × 67 triệu.
“Nguyện, nhân loại vĩnh tồn…” × tám trăm triệu.
...
Một ngày.
Hai ngày.
Năm ngày…
Thời gian, vội vàng trôi qua.
Mọi thứ đều đã khôi phục lại trạng thái vốn có của nó.
Người mất đã mất, người sống thì còn phải tiếp tục giãy dụa trong cái tận thế này.
Kỳ thật trong đáy lòng của mỗi người đều đang mong sẽ có một vị anh hùng có thể dẫn đầu loài người thoát ly khổ hải, cứu vớt thế giới này..
Mà kỳ thi đại học…
Chính là nơi đản ra của anh hùng.
Đây cũng chính là lý do mà mọi người sùng bái Trạng Nguyên.
Ngày mùng 2 tháng 7.
Khoảng cách thi đại học còn lại 120 giờ…
...
“Cạch! Răng rắc…”
Đao quang rơi xuống, quả cầu kim loại bị cắt ra.
Bên trong những vết dầu loang lỗ, Trần Vũ tìm thấy một khối hình vuông giống như mainboard máy tính.
Lau sạch sẽ vết dầu trơn, hắn cẩn thận quan sát.
Đây là Trần Vũ ở trong dị cảnh phát hiện cái thứ hai mainboard.
Nói là mainboard, nhưng lại khác biệt hoàn toàn với mainboard của máy tính.
Lấy trình độ kiến thức hiện giờ của Trần Vũ, dùng chân gót suy nghĩ cũng có thể nhìn ra thứ này tuyệt đối thuộc về kỹ thuật của tương lai.
“...”
Trầm mặc sơ qua, Trần Vũ cất kỹ mainboard, nhấc lên đường đao vừa mua tiếp tục đi sâu vào bên trong.
Nơi này có thể là chỗ sâu nhất của phúc xạ nguyên.
Lượng phóng xạ rất cao, làm cho máy đo nồng độ phóng xạ mất đi công năng của nó.
Trần Vũ phỏng đoán tuyệt đối vượt qua 20000mSv.
Cũng chính vì Trần Vũ có “Thiên phú dị bẩm”, nếu không dù là thay một võ giả cấp 4 đến thì vài phút cũng rơi một lớp da…
Mười mét.
Trăm mét.
Ngàn mét…
Tại trong một gian phòng kim loại bừa bộn, Trần Vũ lại thấy được một viên cầu kim loại.
Hình cầu rất tròn, bán kính khoảng chừng 50 centimet, màu sắc xám trắng.
Trọng lượng không tới một trăm cân, bên trong phần lớn là cùng chất lỏng giống như dầu hỏa.
“Đương đương.”
Trần Vũ gõ gõ mặt ngoài viên cầu, sau đó giơ lên đường đao đột nhiên chém xuống!
“Cạch! Răng rắc!”
Viên cầu kim loại thứ ba bị chia làm hai khối.
Trần Vũ cũng lấy từ bên trong ra miếng mainbroad thứ ba.
“Không sai biệt lắm có thể đi về.”
Lau khô dầu đen, cất kỹ mainboard, Trần Vũ rời đi phòng kim loại, bắt đầu quay về.
Khoảng cách sự kiện thú triều đã qua năm ngày.
Thành phố Thanh Thành đều trở lại với vẻ vốn có của nó.
Người đi học thì đi học, kẻ đi làm thì đi làm, nên chuẩn bị kiểm tra thì chuẩn bị kiểm tra.
Bên trong dị cảnh cũng có võ giả đến đây thám hiểm như xưa. Chỉ là số người ít đi rất nhiều.
Trải qua gần một tháng tìm tòi, thanh danh của dị cảnh thành phố Thanh Thành đã “Thối” ra đến nước ngoài. Tìm không ra một chút xíu đồ tốt không nói, còn muốn bị phóng xạ tra tấn.
Bây giờ ngoại trừ dân địa phương ở Thanh Thành, cơ hồ không có võ giả ở nơi khác tiến đến.
Có thể ở nơi này thu lợi, khả năng chỉ có Trần Vũ một người…
Thể chất của Trần Vũ chẳng những tăng cường, cũng bởi vì đi sâu vào trong mà tìm được ba cái mainboard “Tương lai”.
Như thường lệ thoát giáp, rửa mặt, đổi áo choàng tắm, Trần Vũ ngồi ở bên trong phòng rửa mặt trầm tư suy nghĩ.
Chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, ở trong phòng cách ly thì Trần Vũ liền muốn giao ba khối mainboard này ra.
Mặc dù chính phủ không có khả năng cướp đi, nhưng tuyệt đối sẽ yêu cầu được mua những mainboard này.
Thậm chí sẽ vì tuyên truyền mà có thể cưỡng chế thu mua mainboard với giá cao, thuận tiện đẩy Trần Vũ ra “nơi đầu sóng ngọn gió”.
Dù sao đây cũng là”Bảo bối” lần đầu tiên xuất hiện ở 【Thời Không Môn số 314B】...
Nhưng bây giờ, cái chết của Nhạc Duy đã được xác định, cường độ điều tra của tập đoàn Nhạc Duy và cảnh sát càng ngày càng mạnh, Trần Vũ cũng không muốn vì chút tiền này dẫn đến quá nhiều sự chú ý.
Huống chi, Trần Vũ cũng là một “Người chơi” yêu thích các loại sản phẩm điện tử, hắn cũng muốn nghiên cứu cái mainboard này một chút.
Nếu như không được thì bán cho chợ đen, lợi ích cũng sẽ không thiếu bao nhiêu…
Nghĩ đến tận đây, Trần Vũ rút ra chủy thủ, đâm vào trong bụng của mình.
“Ai…”
“Mình sắp thành túi thần kỳ của Doraemon rồi…”
“Phốc phốc!”
Trần Vũ chịu đựng đau đớn thuần thục mổ bụng ra, cầm một khối mainboard để vào bên trong.
“Tê. Thật mát.”
【 nhận không biết chất lỏng lây nhiễm: Khí kình +1268 】
【 nhận không biết chất lỏng lây nhiễm: Khí kình +1110 】
“Hả?”
Nghe được trong đầu đột nhiên vang vọng âm thanh nhắc nhở, Trần Vũ đột nhiên lấy mainboard ra.
Thanh âm nhắc nhở lập tức biến mất…
“Không biết chất lỏng…”
Trần Vũ cầm mainboard đặt ở trước mắt cẩn thận quan sát, rất nhanh phát hiện mục tiêu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận