“Thứ năm, bởi vì người thi đại học rất nhiều, luận võ sẽ lấy một trận tiếp một trận tiến hành. Chú ý điều tiết thể lực. Đương nhiên, có khả năng là em liền một vòng gửi xe cũng qua không được nên không cần để ý cái này.”
Trần Vũ: “...”
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +3 】
“Thứ sáu, trước mỗi một trận tỷ võ, màn hình lớn ở trung tâm đều sẽ cập nhật danh sách. Chú ý nhìn tên của mình, tiến về lôi đài tương ứng…”
Cuộc giảng giải kéo dài năm phút.
Mặc dù chủ nhiệm lớp đối với việc Trần Vũ không mời mà đến “Kéo thấp” đi phần trăm tốt nghiệp trung học của mình có chút bất mãn, nhưng mỗi một việc cần chú ý đều nói rất tường tận.
Có chút quy tắc rất phức tạp, sợ Trần Vũ nghe không hiểu, càng là chủ động lặp lại nhiều lần.
“Tạ ơn lão sư.” Trần Vũ yên lặng ghi lại, gật đầu: “Vậy em đi về trước.”
“Em chắc là mình đã nhớ kỹ chưa? Khi cô trở về phòng học là không có thời gian chú ý đến em đâu.”
“Nhớ kỹ. Trí nhớ của em rất tốt.”
“Vậy được rồi.” Nhận lấy ảnh chụp và tư liệu mà Trần Vũ đã điền, nữ chủ nhiệm lớp quay người rời đi: “Ngày 7 tháng 7, đừng quên đến trường học trước bảy giờ sáng. Sau đó tự mình đi phòng kế bên kiểm tra nước tiểu, cô sẽ không rảnh mà quan tâm đến em đâu.”
“Được.”
Đưa mắt nhìn chủ nhiệm lớp rời đi, Trần Vũ quẹo vào phòng chăm sóc sức khỏe bên cạnh.
Kiểm tra nước tiểu đương nhiên là vì phòng ngừa gian lận, trong kỳ thi đại học cấm các thí sinh sử dụng các loại thuốc kích thích.
Đến ngày thi đại học, còn muốn nhiều lần kiểm tra nước tiểu và kiểm tra máu.
Lại một lần nữa điền xong bảng kê, Trần Vũ đi cùng với một nam y tá và một vị nam cảnh sát, tiến về phòng vệ sinh lấy nước tiểu.
Đáng nhắc tới là khi hắn móc tiểu đệ đệ ra, hai người bên cạnh đều sợ điếng người.
“Ha…”
Thư thư phục phục mặc quần vào, Trần Vũ cầm ống đựng nước tiểu nghênh ngang đi qua.
“Ca ngợi phóng xạ.”
“Ca ngợi nguyền rủa…”
...
Làm xong mọi chuyện ở Thất Trung, Trần Vũ đeo lên khẩu trang, mặc vào áo khoác, một đường thay đổi vị trí mấy lần, lượn quanh mấy góc chết của camera, mang theo năm khối mainboard đi tới chợ đen.
Mặc dù Trần Vũ biết rằng loại phương thức tránh né nghiệp dư này có khả năng không có hiệu quả gì, nhưng mà hắn vẫn làm, bởi vì đây là điều cực hạn mà hắn có thể làm.
【 Đồng Sinh sự vụ tổ 】
Ngẩng đầu, mắt nhìn bảng hiệu không có gì thay đổi, Trần Vũ đẩy cửa đi vào, lời ít mà ý nhiều: “Bán đồ.”
“Được rồi.” Nữ nhân đứng sau quầy búng tay một cái.
“Ba!”
Người xuất hiện lại là người đàn ông trung niên lần trước.
Ông ta quan sát Trần Vũ một lúc lâu, sau đó mở miệng: “Tôi biết cậu.”
Trần Vũ: “Tôi cũng biết ông.”
“Đi theo tôi.”
Cũng giống như lần trước, hai người ngồi thang máy, đi lầu bốn. Lại vào căn phòng lần trước.
“Tiên sinh, cậu muốn bán cái gì?” Chính giữa gian phòng, một bà lão với khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn hỏi.
Trần Vũ kinh ngạc: “Tại sao không phải ông lão lần trước?”
“Lão ta bị tắc máu não, hôm trước vừa đi.” Lão phụ nữ uống một hớp trà: “Cậu tìm lão có việc sao? Lát nữa tôi sẽ nhắn lão liên lạc lại với cậu.”
“Không không không… Không có việc gì.” Trần Vũ biểu lộ cứng ngắc, vội vàng lấy ra từ trong áo khoác một khối mainboard để lên bàn.
“Đây là cái gì?” Lão phụ nữ mang lên bao tay trắng, thận trọng cầm lấy, chăm chú quan sát.
“Đồ vật xuất xứ từ dị cảnh.”
“Dị cảnh à…” Lão phụ nữ lấy ra một chút kỳ kỳ quái quái công cụ, sau khi đo đạc đơn giản, phát hiện nồng độ phóng xạ còn không thấp, mãnh liệt ngẩng đầu: ” Bên trong dị cảnh thành Thanh Thành?”
“Đúng.”
” Dị cảnh thành Thanh Thành vậy mà lại loại đồ vật này sao?”
“Bà không phải đang xem sao.”
“Nếu như là thật… Chính phủ khẳng định sẽ tuyên truyền.” lão phụ nữ hai mắt nhắm lại: “Cậu xác định đây là đồ thật? Tổ chức Đồng Sinh chúng tôi cũng không phải là lừa như vậy.”
“Là thật.” Trần Vũ mặt không biểu tình: “Tôi lén mang ra.”
“Cậu có thể giấu diếm được chính phủ?”
“Tôi có biện pháp của mình.”
“...”
“...”
Hai người nhìn nhau, đều là không nói.
Nửa ngày, bà lão đứng lên, cầm mainboard lên nói: “Tôi cần phải phân tích chuyên sâu hơn nữa, chờ tôi nửa giờ.”
“Không có vấn đề.”
“Được. pha trà cho cậu ta.”
Dứt lời, lão phụ nhân liền rời đi.
Người đàn ông trung niên phía sau đi pha chén trà, liền âm thầm rút lui.
Chỉ để lại Trần Vũ một người, một bên uống trà, một bên lẳng lặng chờ đợi.
Thật không thể giả, giả không thật được.
Cái mainboard này chính là từ trong dị cảnh lấy ra.
Không sợ tra…
Quả nhiên, hai mười phút sau, bà lão từ cửa ngầm bên trong đi ra, đem mainboard đặt lên bàn, chân thành nói: “Trải qua phân tích chất đồng vị, có thể xác nhận thứ này là sản vật bên trong dị cảnh Thanh Thành.”
“Tôi chưa từng lừa gạt ai cả. Nhất là tại bên trong chợ đen này gạt người.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận