“Kỳ thật so sánh cùng cái mainboard này, tôi càng hiếu kỳ, làm thế nào mà cậu có thể đem nó mang ra ngoài, lại còn không bị chính phủ phát hiện.”
“Bí mật.”
“Nếu là bí mật, vậy tôi liền không nghe ngóng.” Bà lão khẽ gật đầu, chỉ vào mainboard nói: “Cậu chính là muốn bán thứ này đúng không, tổ chức Đồng Sinh chúng tôi cũng có ý thu mua. Nhưng thứ này là sản phẩm thứ nhất được lấy ra từ trong dị cảnh Thanh Thành, nên không có giá thị trường. Vì vậy… Tiên sinh cậu cho một cái giá đi.”
Trần Vũ sắc mặt hơi chính, nghiêm túc nói.
“Tôi cũng không biết các người muốn mua giá bao nhiêu… Liền tám tỷ đi.”
Lão phụ nhân: “Ta XXX.”
...
“Tám tỷ nhiều quá sao? Vậy tôi có thể đánh gãy (giảm giá).”
“Chúng tôi có thể đánh gãy xương cậu.” Lão phụ nhân cười lạnh.
“Không phải là bà để cho tôi ra giá sao, còn tức giận cái gì.” Trần Vũ khoát khoát tay: “Vậy các người nói cái giá đi.”
Bà lão cầm lấy mainboard, trầm tư một lát, nói: “Chỉ là một sản phẩm điện tử. Mặc dù nhìn ra được là sản phẩm công nghệ cao, nhưng loại đồ vật tương lai này đều có rất nhiều bên trong các dị cảnh khác. Giá cả có hạn.”
“Bà nói giá trước đi.”
“Hai ngàn.”
“Vậy bà đưa lại cho tôi đi.” Trần Vũ cầm lại mainboard, quay người liền muốn rời khỏi.
“Chờ một chút.” Lão phụ nữ ngăn cản.
Lập tức, nam nhân trung niên kia không biết từ nơi nào xuất hiện, ngăn trước mặt Trần Vũ.
“Làm gì?” Trần Vũ quay đầu: ” Tổ chức Đồng Sinh luôn luôn cam đoan uy tín của mình cũng muốn ép mua ép bán sao?”
“Đó là không có khả năng, tổ chức Đồng Sinh sẽ không làm loại sự tình này.” Lão phụ nhân cho Trần Vũ rót một ly trà: “Ngồi xuống, chúng ta có thể từ từ tâm sự. Thứ này không có giá thị trường, tự nhiên có thể cò kè mặc cả.”
Trần Vũ thấy thế liền ngồi đối diện bà lão, nâng chung trà lên: “Mặc dù là cò kè mặc cả, nhưng hi vọng quý phương có thể lấy ra một điểm thành ý.”
” Cậu mở miệng một cái chính là tám tỷ, còn chỉ trích người khác không có thành ý sao.”
“Một ngụm giá.” Trần Vũ lười nhác lãng phí thời gian: “Mười vạn.”
“Không có khả năng.” Lão phụ nhân lắc đầu: “Tháng trước, trong dị cảnh Lạn Túng Tháp xuất hiện máy tính lượng tử đời thứ nhất, giá thu mua chính thức cũng không đến mười vạn. Cái này một cái nho nhỏ bo mạch chủ liền một vạn đều bán không được.”
“Nhưng mà đây chính là sản phẩm đầu tiên được lấy ra từ trong dị cảnh của thành phố Thanh Thành, bản thân của nó liền có giá trị.”
“Vậy tại sao cậu không trực tiếp bán cho chính phủ.”
“Bởi vì, tôi nghĩ bán được giá cao hơn.”
” Chính phủ của thành phố Thanh Thành càng cần cái mainboard này hơn chúng tôi, nguyên nhân là vì để tuyên truyền cho dị cảnh của họ. Cậu xác định là bán cho chợ đen sẽ được giá hơn so với bán cho chính phủ sao?”
“Đương nhiên xác định.” Trần Vũ hai tay chống mặt bàn, thân thể nghiêng về phía trước, nói khẽ vào tai của bà lão: “Nếu như… mainboard này là tổ chức Đồng Sinh của các người phát hiện đầu tiên thì sao?”
“...”
Nghe vậy, mắt của lão phụ nhân sáng lên.
Mà người đàn ông trung niên ở cổng cũng thông minh lui ra khỏi gian phòng.
Chỉ còn lại hai người, bà lão dò xét Trần Vũ từ trên xuống dưới, một lát sau nói: “Là ta xem thường ngươi rồi. Mang theo sáo lộ tới.”
“Thế nào?” Trần Vũ nâng chung trà lên, khẽ nhấp một cái: “Có hứng thú hợp tác sao? Nếu như quý phương là thế lực từ trong dị cảnh Thanh Thành mang ra sản phẩm đầu tiền, có thể tăng lên rất lớn danh vọng à?”
“Không sai.”
“Cho nên, một ngụm giá, mười vạn. Mainboard này chính là của các người.”
“Dù là như vậy, mười vạn cũng không có khả năng. Cậu không biết giá trị của tiền tài hay sao?”
“Vậy quý phương nói giá đi.”
“... Một vạn.”
“Tám vạn, cứ như vậy. Được thì được, không được thì thôi.” Trần Vũ đứng lên.
“Tám vạn vậy liền dẹp đi.” Lão phụ nhân khoát tay: “Tự mình đi. Sát bên còn có một cái chợ đen, cậu có thể lại đi hỏi một chút.”
Thấy thái độ của đối phương rất kiên quyết, Trần Vũ lại ngồi xuống: “Các người ép giá ép tới quá phận đi?”
“Tổ chức Đồng Sinh chúng tôi chưa từng ép giá, cũng không muốn kiếm loại tiền lẻ này.” Lão phụ nhân lắc đầu: “Nếu như tùy tiện là mảnh xương thú, binh khí, dù là một viên bảo thạch trong dị cảnh, giá cả cũng không chỉ là năm vạn. Nhưng mà như loại này sản phẩm điện tử của tương lai gần, bản thân nó liền không có gì đáng tiền. Chỉ có thể bán cho một ít trụ sở nghiên cứu khoa học để nghiên cứu. Nhưng mà những sản phẩm công nghệ tương lai này, các trụ sở nghiên cứu khoa học đã có rất nhiều loại cần nghiên cứu rồi.”
“Vậy các người lại ra cái giá đi.”
“Một vạn hai.”
“Năm vạn.”
“Năm vạn cũng không được.”
“Tổ chức của các vị lớn như thế, một chút tiền trinh này còn lằng nhà lằng nhằng.”
” Thế lực càng lớn thì càng phải tính toán tỉ mỉ , dựa theo quy củ đi. Thứ này của cậu không đáng số tiền này.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận