“Đầu tiên chờ đồng sự của tôi đến đã.”
“Được.”
Rất nhanh, hai vị đồng sự của anh ta liền đuổi theo.
Nhìn xuyên qua mũ giáp thủy tinh phòng phóng xạ, Trần Vũ phát hiện đây là một tiểu tổ hai nam một nữ.
Người cầm đầu, tuổi tác chừng bốn mươi tuổi.
Còn lại một nam một nữ, tuổi tác không cao hơn ba mươi.
Trung niên cảnh sát mang theo đồng sự đi lên trước, đưa tay cùng Trần Vũ nắm một cái: “Tôi họ Vương, cậu có thể gọi tôi là cảnh sat Vương.”
“Chào anh.” Trần Vũ sắc mặt nghiêm túc: “Tôi họ Cương, anh có gọi tôi là Cương Môn Thiên Tả.”
Ba vị cảnh sát nhân dân: “...”
Vương cảnh quan trầm giọng: “Chúng tôi biết cậu gọi là Trần Vũ.”
“À, chỉ đùa một chút thôi. Các anh đừng nghiêm túc như vậy, tôi có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên mà tôi bị cảnh sát hỏi thăm.”
“Biết vì sao mà chúng tôi tìm cậu sao?”
Trần Vũ gật đầu: “Tôi đoán là bởi vì bản án của chủ tịch tập đoàn Nhạc Duy phải không?”
“Làm sao mà cậu đoán được.”
“Các anh đều treo thưởng cho người chứng kiến, hơn nữa còn treo vào trong nhà vệ sinh của quảng trường. Chuyện lớn như vậy, toàn bộ Thanh Thành còn có người nào không biết.”
Vương cảnh quan lấy ra cuốn sổ cùng bút dầu, nhìn chằm chằm biểu lộ trên mặt Trần Vũ, hỏi: “Vậy cậu có manh mối gì sao?”
“Không có.”
“Vụ án phát sinh ngày đó, cậu đang ở đâu.”
“Ngày phát sinh vụ án là ngày nào…” Trần Vũ sững sờ.
Hắn xác thực là quên ngày…
“Ngày 23 tháng 6.” Vương cảnh quan nói: “Thời gian tử vong là khoảng 0 giờ sáng. Lúc đó cậu đang ở đâu.”
“Ta ở tại Thanh Thành.”
Một nữ cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh nhịn không được mở miệng: “Nói nhảm! Chúng tôi đang hỏi là cậu ở tại chỗ nào của Thanh Thành.”
“Trong cái dị cảnh này.”
“Địa điểm chính xác thì sao?” Vương cảnh quan ánh mắt sắc bén.
“Địa điểm chính xác… Ân…” Trần Vũ trầm tư: “Lúc đó… Hình như tôi đang ở trong một hành lang kim loại…”
Ba vị cảnh sát: “...”
Trần Vũ quan sát một chút: “Liền không khác gì với nơi mà chúng ta đang đứng hiện giờ.”
Ba vị cảnh sát: “...”
Nữ cảnh sát nắm chặt nắm đấm: “Xin hỏi, cậu có đi tới nơi nào khác ngoài hành lang kim loại trong dị cảnh này không?”
Trần Vũ cũng bất mãn: “Mai mốt hỏi kỹ càng một chút. Đây đều là chuyện của hai tuần trước, làm sao mà tôi nhớ được tôi đã đi nơi nào khác? Nơi này giống như một mê cung vậy. . .”
“Bỏ qua câu hỏi này đi.” Cảnh sát Vương ghi chép gì đó trong vở quẹt, tiếp tục hỏi: “Cậu có thấy qua Nhạc Duy sao? Chính là chủ tịch của tập đoàn Nhạc Duy.”
“Tôi chỉ là một cái nho nhỏ học sinh nghèo, làm sao có thể quen biết với đại nhân vật như vậy.”
“Vậy đối với vụ án này, cậu có ý kiến gì không.”
“Ý kiến ấy à.” Trần Vũ như có điều suy nghĩ: “Tôi cảm thấy rất đáng tiếc.”
“Đáng tiếc về cái chết của Nhạc Duy sao.” Ngữ khí của cảnh sát Vương trầm tĩnh.
“Không phải. Tôi nghe nói là có một người võ giả cấp ba hộ vệ bên người cho vị lão bản đó. Tôi là đang tiếc cho võ giả cấp ba kia mà thôi.”
“Vì cái gì.”
“Cấp ba a, đó là cảnh giới mà khi tôi còn sống cũng không với tới. Biết có bao nhiêu khó khăn sao? Muốn chịu bao nhiêu khổ sao? Biết thực lực có thể mạnh đến cỡ nào sao? Chết thì không đáng tiếc sao?”
“. . .” Cảnh sát Vương im lặng một lát, đột nhiên cười lạnh: “Cậu đang chỉ dẫn cho tôi sao.”
Trần Vũ sửng sốt: “Cái gì?”
“Cậu đang ám chỉ cho tôi một tin tức.” Cảnh sát Vương tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén: “Ám chỉ tôi rằng đối phương có một võ giả cấp ba, mà cậu hoàn toàn không có năng lực hoàn thủ. Muốn từ trong tiềm thức của tôi hoàn toàn loại bỏ khả năng cậu chính là hung thủ.”
Trần Vũ bỗng nhiên giật mình một cái, trên mặt lại cố gắng duy trì thần sắc kinh ngạc: “Anh. . . Anh đang nghiêm túc đó sao?”
“Cậu nghĩ tôi đang nói đùa với cậu sao?”
“Cho nên anh hoài nghi tôi là hung thủ? Anh cho là một học sinh cấp ba chưa đột phá được võ giả cấp một có thể giết chết một võ giả cấp ba?”
“Cậu không có năng lực giết người nhưng không có nghĩa là không có quan hệ gì với vụ án này.” Cảnh sát Vương mặt không biểu tình: “Cậu phản ứng chỉ càng để cho tôi hoài nghi thêm mà thôi.”
Trần Vũ tỉnh táo lại, nói: “Các anh có phải là không bắt được hung thủ cho nên muốn tìm người gánh tội thay để hoàn thành nhiệm vụ đó chứ?”
Trần Vũ suy đoán, vị cảnh sát Vương này rất có thể đã tra ra một chút manh mối trọng yếu, nếu chỉ là hiệp trợ điều tra thì sẽ không “nhìn chằm chằm” vào mình như vậy.
“Cậu nói gì vậy? Thế nào gọi là tìm người gánh tội dùm? !” Nữ cảnh sát bên cạnh mở miệng răn dạy.
“Im lặng.” Cảnh sát Vương ngăn lại đồng sự rồi nhìn về phía Trần Vũ: “Nếu như cậu cảm thấy tôi nói sai thì có thể phản bác.”
“Vậy tôi cảm thấy anh cũng đang dẫn đạo tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận