“Tôi dẫn đạo cậu cái gì?”
“Anh dẫn đạo tôi để tôi tin rằng anh dẫn đạo tôi là tôi đang dẫn đạo cho anh, với sự dẫn đạo này, anh dẫn đạo tôi nói ra tin tức mà anh muốn dẫn đạo tôi cho là tôi đang dẫn đạo anh.”
Ba vị cảnh sát nhân dân: “? ? ?”
Trần Vũ: “Nghe rõ không? Các anh ở tầng thứ ba, cho là tôi đang ở tầng thứ nhất, kỳ thật tôi đang ở tầng thứ năm.”
Ba vị cảnh sát nhân dân: “. . .”
Nữ cảnh sát kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ nhắn: “Rốt cuộc thì cậu đang nói cái gì?”
Cảnh sát Vương đột nhiên cảm giác được tiết tấu hỏi thăm của mình bị cắt đứt, đồng thời còn không biết làm sao để tiếp tục hỏi.
Trầm mặc hồi lâu, cảnh sát Vương nói: “Bỏ qua vấn đề này đi.”
Trần Vũ: “Được rồi.”
Cầm cuốn sổ trong tay, cảnh sát Vương ghi vài nét, hỏi: “Cậu là học sinh lớp 12A6 của trường trung học Thất Trung phải không?”
“Đúng.”
“Trước đó là học ở Nhị Trung.”
“Đúng.”
“Vì lý do gì mà bị đuổi học?”
“Đúng.”
“Tôi đang hỏi vì lý do gì mà cậu bị đuổi học!”
“À, bởi vì hút thuốc.”
“Vậy cậu tại sao phải tiến vào dị cảnh trong khi cậu chỉ là một học sinh với thực lực chẳng ra sao cả?”
“Kiếm tiền à.” Trần Vũ đương nhiên trả lời: “Dù sao ra vào dị cảnh này cũng là miễn phí, ngộ nhỡ có thể nhặt được một chút đồ tốt, vậy chẳng phải là phát tài rồi sao?”
“Cậu không cảm thấy làm như vậy rất nguy hiểm sao?”
“Muốn trở thành võ giả còn sợ nguy hiểm? Còn nữa, phóng xạ nơi này mạnh như vậy, hầu như không có sinh vật có thể sống ở đây thì có gì là nguy hiểm.”
“Vậy liền có vấn đề.” Cảnh sát Vương cất cao giọng nói: “Cậu biết nơi này có nồng độ phóng xạ cao, cũng biết trang phục phòng hộ không có khả năng hoàn toàn ngăn cách phóng xạ. Nhưng vì sao cậu chưa từng tỏ ra sợ hãi một lần nào cả?”
“Làm sao mà anh biết tôi không sợ?”
“Nếu như sợ thì làm sao cậu sẽ không đi bệnh viện một lần nào cả.”
Trần Vũ gật đầu: “Quả nhiên, các anh đã điều tra tôi.”
“Pháp luật cấp quyền điều tra công dân cho chúng tôi.”
“Vậy xem ra là các người đã điều tra tôi rất lâu rồi đúng không.”
“Đúng vậy.” Cảnh sát Vương gật đầu: “Một số bí mật của cậu chúng tôi đều biết. Cho nên hi vọng cậu thành thành thật thật phối hợp điều tra với chúng tôi. Không muốn làm cho chúng tôi tăng thêm hoài nghi với cậu.”
“Đã điều tra rõ ràng như vậy. . .” Trần Vũ buông tay: “Tại sao còn muốn hỏi tôi có sợ phóng xạ hay không?”
“Có ý gì?”
Trần Vũ dần dần lộ ra mỉm cười: “Tôi vốn là. . . Không sợ phóng xạ à.”
Dứt lời, dưới sự kinh ngạc của ba vị dân cảnh.
Nữ cảnh bên cạnh vội vàng mở miệng: “Cậu nói là cậu không sợ phóng xạ?”
“Đúng.”
“Tại sao lại không sợ?”
“Mức độ điều tra của các người cũng quá bình thường đi à nha.” Trần Vũ khoát khoát tay, quay đầu nhìn về phía nữ cảnh sát: “Có thể cho tôi mượn gậy điện dùng một chút hay không.”
“A?” Nữ cảnh sát nhìn về phía cảnh sát Vương.
“Cho hắn.” Cảnh sát Vương biểu lộ nghiêm túc gật đầu.
“Tạ ơn.” Tiếp nhận gậy cảnh sát, Trần Vũ ước chừng trọng lượng, Sau đó ngay dưới ánh nhìn chăm chú và kinh ngạc của ba vị cảnh sát nhân dân, Trần Vũ từ từ uốn cong cậy gậy cảnh sát được làm bằng thép này. . .
“Tạch tạch tạch. . .”
Âm thanh kim loại bị vặn gãy vang lên một cách rõ ràng trong cái hành lang yên tĩnh này.
“Uống!”
“Ầm!”
Cuối cùng, Trần Vũ quát to một tiếng, gậy cảnh sát kiên cố đứt lìa!
“Bang lang.”
Tiện tay vứt đi gãy gậy bị đứt, Trần Vũ vỗ vỗ ngực mình: “Như các người đã thấy, thể chất của tôi không giống với người bình thường. Ta trời sinh khí lực mạnh, thể trạng tốt, dáng dấp đẹp trai.”
Ba vị cảnh sát còn đang trợn mắt hốc mồm, vẫn chưa lấy lại tinh thần sau sự kiện vừa rồi.
Bọn họ đều là võ giả, rất mẫn cảm với khí kình. Đều nhìn thấy Trần Vũ bẻ gãy gậy cảnh sát chỉ dùng lực lượng của bản thân. . .
Thấy ba người đều choáng váng, Trần Vũ liền tiếp tục nói: “Những người khác thường xuyên đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ, bởi vì bọn họ có biểu hiện của tình trạng thừa thải lượng phóng xạ. Mà thể trạng của tôi tốt hơn người bình thường, nên chưa từng xảy ra tình trạng thừa thải lượng phóng, vì vậy tôi sẽ không đi tiêu số tiền vô ích đó.”
Một lúc sau, cảnh sát Vương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, dò xét Trần Vũ một chút: “Khí lực của cậu lớn như vậy là do trời sinh sao?”
“Đúng.” Trần Vũ gật đầu: “Đừng xem đẳng cấp khí kình của tôi thấp, nhưng chỉ dựa vào thể trạng này của tôi, thi đại học cầm cái Trạng Nguyên cũng không phải là khó.”
Trần Vũ lại ném ra một tin tức.
Chứng minh là mình có thiên phú “Thể chất vô song”. . .
Đối diện, trong mắt của cảnh sát Vương toát ra sự hâm mộ mà không ai thấy được.
Anh ta biết rõ tầm quan trọng của thể chất cường đại.
Võ giả mạnh yếu, đều là so sức chiến đấu, mà không phải so đẳng cấp cao thấp của khí kình.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận