Nửa ngày, cảnh sát Vương khôi phục lại bình tĩnh: “Cho nên ý cậu muốn nói là bởi vì cậu có năng lực kháng phóng xạ rất mạnh, nên không cần đi bệnh viện kiểm tra.”
“Đúng vậy, logic này còn có cái gì để hoài nghi sao?”
“. . .”
“Các anh đợi một chút.”
Lúc này, nữ cảnh sát bên cạnh mở miệng: “Những đạo lý này tôi đều hiểu, nhưng tại sao cậu phải bẻ gãy cây gậy cảnh sát của tôi làm gì?”
Trần Vũ: “. . .”
. . .
Cúi đầu, Trần Vũ nhìn gậy cảnh sát bị phế: “Tôi cần bồi thường sao?”
“Cậu cứ nói đi?”
“Vậy tôi đề nghị dùng keo 502 thử một chút xem có thể hay không dính lại.”
“Không nên giả vờ ngây thơ với tôi.” Nữ cảnh sát sắc mặt khó coi: “Ác ý tổn hại khí giới cảnh dụng là phạm pháp.”
“Là anh sai sử tôi.” Trần Vũ chỉ hướng cảnh sát Vương.
“... Khục.” Cảnh sát Vương mém chút nữa liền sặc một ngụm nước miếng: “Gậy cảnh sát thì đợi lát nữa hãy nói.”
“Đúng.” Trần Vũ đồng ý: “Gậy cảnh sát cùng bản án không quan hệ, đừng nên lãng phí quý giá thời gian phá án để đàm luận những chuyện này.”
Nữ cảnh sát: “...”
“Tôi tổng kết một chút.” Cảnh sát Vương nhanh chóng ghi chép lên trên cuốn sổ: “Thể chất của cậu mạnh nên có năng lực kháng phóng xạ, lại thêm vé vào cửa là miễn phí, đối với cậu mà nói tìm kiếm trong này căn bản không có ‘Chi phí’ gì, cho nên trong tháng này cậu hầu như đều ở nơi này.”
“Đúng, chính là như vậy.”
Dừng bút lại, cảnh sát Vương mở ra cuốn sổ, phát hiện còn lại rất nhiều vấn đề đều không cần phải hỏi nữa.
Suy nghĩ một lát, anh ta trực tiếp hỏi vấn đề cuối cùng: “Trần Vũ, tại sao tập đoàn Nhạc Duy lại phải điều tra cậu?”
“Tập đoàn Nhạc Duy điều tra tôi sao?” Trần Vũ biết điểm then chốt tới rồi, lập tức sốc lại tinh thần, toàn lực nhập vai bắt đầu biểu diễn: “Bọn họ điều tra tôi làm gì?”
“Cậu không biết sao?”
“Tôi khẳng định là không biết à! Chủ tịch của họ chết thì điều tra tôi làm gì? !”
“...”
Cảnh sát Vương nhìn chăm chú vào hai mắt Trần Vũ, quan sát biểu lộ của hắn.
Hồi lâu.
Khí thế của anh ta giảm bớt, gật đầu: “Được rồi. Cảm ơn sự hợp tác của cậu ”
Mà Trần Vũ lại vẫn khẩn trương như cũ: “từ từ đã, tập đoàn Nhạc Duy có phải hay không muốn làm đánh tôi?”
“Không nhất định. Bọn họ chỉ là vụng trộm điều tra một chút về cậu mà thôi. Cho nên chúng tôi cũng điều tra cậu mấy ngày, bây giờ mới đến hỏi thăm một chút thôi.”
“Tôi sẽ không gặp phải nguy hiểm gì à?”
“Nếu như cậu cảm thấy mình đang gặp nguy hiểm thì đừng tiến vào dị cảnh nữa.”
Trần Vũ lại “Diễn” một hồi, mới giả bộ rời đi với sự lo âu.
Nhìn xem bóng lưng Trần Vũ càng ngày càng nhỏ, cảnh sát Vương bĩu môi.
“Đội trưởng.” Bên cạnh nữ cảnh sát hỏi: “Hiềm nghi của cậu ta được rửa sạch rồi sao?”
“Hiềm nghi của hắn còn lớn hơn thì có.”
“Vậy. . . Vậy tại sao chúng ta không tiếp tục hỏi?”
Cảnh sát Vương lắc đầu: ” Logic mà hắn phản bác đã rất hoàn chỉnh, không cần thiết lại hỏi.”
Dứt lời, anh ta cúi đầu trầm tư một lúc: “Tôi đã đoán được không sai biệt lắm Nhạc Duy là chết như thế nào.”
“Chết như thế nào vậy?” Hai vị tuổi trẻ cảnh sát trăm miệng một lời.
Ngữ khí của cảnh sát Vương yếu ớt: “Trần Vũ thời gian dài lưu lại bên trong dị cảnh, lại không đi kiểm tra sức khoẻ, đưa tới sự chú ý của tập đoàn Nhạc Duy, sau đó bọn họ phát hiện ra thể chất đặc biệt của Trần Vũ. Có thể là Nhạc Duy có ý nghĩ muốn bắt cóc Trần Vũ, cuối cùng lật xe, bị chặt tận gốc…”
“Cái này. . .” Tuổi trẻ cảnh sát nhân dân đối mặt nhìn nhau, khó nén được chấn kinh.
“Cậu ta ngay cả cấp 1 đều không có đột phá! Sao có thể đối phó được người của Nhạc Duy?”
“Hắn đúng là không đến cấp 1, nhưng không loại trừ khả năng hắn không có thế lực chống lưng.”
“Vậy chúng ta còn do dự cái gì? !” Nữ cảnh sát kích động: “Trực tiếp bắt lại tiến hành hỏi cung thôi! Chỉ cần hắn không trải qua các huấn luyện đặc thù, chẳng mấy chốc sẽ bị thẩm vấn ra được dấu vết!”
“Không làm được.” Cảnh sát Vương nhặt gậy cảnh sát bị gãy lên : “Pháp luật quy định, mười ngày trước khi kỳ thi tốt nghiệp trung học, không thể câu truyền hoặc là giam cầm thí sinh.”
“Chờ đến khi thi đại học kết thúc rồi bắt không được sao?”
“Sau khi thi đại học …” Cảnh sát Vương ngắm nhìn phương hướng mà Trần Vũ rời đi: “Có lẽ chúng ta liền không đủ tư cách để thẩm vấn hắn…”
...
Sau khi “thoát khỏi” ba vị cảnh sát, Trần Vũ cũng không tiếp tục lựa chọn lưu lại nơi này, mà là trực tiếp rời khỏi dị cảnh.
Đồng thời không định lại tiến vào.
Cảnh sát lộ diện, từ phương diện nào đó đến xem, rất có thể là một loại “Cảnh cáo.”
Bước kế tiếp, có thể liền là đến lượt tập đoàn Nhạc Duy lộ diện…
Trần Vũ là một hung thủ giết người, tự nhiên không muốn tiếp xúc với tập đoàn Nhạc Duy. Có thể trốn bao xa thì trốn bao xa.
Tốt nhất là tìm một nơi an toàn, trực tiếp “sống chó” một chút đến khi bắt đầu thi đại học.
Thế là, Trần Vũ đi tới cục công an…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận