Tại trong cục công an lúc rạng sáng không có người, nên Trần Vũ tùy tiện vượt qua hàng rào, ngồi bắt chéo chân trên một băng ghế nhỏ trong quảng trường thảnh thơi lướt bilibili.
Xem một hồi chưa đủ ghiền, lại đặt một phần thức ăn ngoài.
Vừa ăn , vừa xem , vừa uống.
Phách lối như vậy nên rất nhanh liền đưa tới sự chú ý của hai người bảo vệ, một béo một gầy.
“Cậu đang đóng quân dã ngoại ở chỗ này sao?” Bảo vệ gầy hỏi.
“Lộc cộc.”
Trần Vũ nuốt xuống một ngụm lớn Cocacola, chỉ chỉ phần tôm trên ghế: “Ăn cùng không?”
“Tốt!” bảo vệ mập rất vui vẻ, đắc ý cầm lên một con tôm.
Còn chưa được ăn liền bị một bàn tay của bảo vệ gầy bên cạnh đánh rớt: “Có phải là ngươi bị bệnh hay không? !”
“A…” Bảo vệ mập lấy lại tinh thần, sắc mặt lập tức nghiêm túc, khiển trách Trần Vũ: “Tiên sinh, xin cậu rời đi. Chỗ này không phải là nơi có thể tùy tiện ăn đồ vật…”
Trần Vũ: “Có thể tùy tiện ăn.”
Bảo vệ mập: “Thật có thể tùy tiện ăn sao?”
“Tùy tiện ăn!” Trần Vũ phất phất tay: “Tôm, sườn xào chua ngọt, còn có gà rán nữa, muốn ăn liền lấy.”
“Thật cám ơn.” Bảo vệ mập lập tức cầm lấy một khối xương sườn.
“Ba.”
Bảo vệ gầy tiếp tục đập vào tay của bảo vệ mập: “Ăn ăn ăn! Ăn chết ngươi đi!”
Trần Vũ nhíu mày: “Anh đang làm gì vậy? Làm vậy không phải là đang lãng phí lương thực sao? ”
“Tiên sinh, nơi này là đại viện của cục công an, là nơi làm việc của các người chấp pháp quốc gia.” Bảo vệ gầy làm ra một cái “Mời” thủ thế: “Mời tiên sinh không nên ở lại chỗ này, càng không nên ở chỗ này ăn cái gì.”
“Nha.” Trần Vũ giật mình: “Nơi này không thể ăn đồ vật sao?”
“Đúng thế.”
Trần Vũ nhìn về phía bảo vệ mập: “Vậy đi phòng bảo vệ của các anh ăn có được không?”
“Được à!” Bảo vệ mập kinh hỉ.
“Vậy thì mau dọn dẹp một chút giúp tôi rồi sau đó cùng nhau ăn.”
“Tốt, cùng nhau ăn…”
Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ, thật vui vẻ đi vào phòng bảo vệ.
Chỉ để lại một người bảo vệ gầy đứng trong gió đêm lạnh lẽo.
Anh ta trầm mặc một lát, nổi giận đùng đùng xông vào phòng bảo vệ, đầu tiên là đạp ngã đồng sự miệng đang đầy dầu, sau đó nhìn Trần Vũ, lớn tiếng nói: “Tiên sinh, nếu như cậu có chuyện gì thì đi phòng làm việc ngoài sảnh, có cảnh sát đang trực. Còn nếu không có chuyện gì khác thì mời cậu cách…”
“Anh thực sự không định ăn sao?” Trần Vũ kẹp lên một miếng xương sườn tươi non.
Thịt mềm trong mập mang gầy, sắc trạch kim hoàng, mùi thơm kéo dài.
Dưới ánh đèn chiếu rọi trong phòng an ninh phản xạ ra những ánh sáng mê người.
“... Cho tôi một miếng đi.”
...
Ăn người miệng ngắn, bắt người tay ngắn,.
Sau khi cùng Trần Vũ hưởng thụ thưởng thức bữa ăn khuya, ân tình này là phải trả.
Hai ông bảo vệ cũng không có ý tứ xua đuổi.
Dù sao Trần Vũ bảo đảm không đi loạn, bọn họ cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.
Khi ánh mặt trời vừa ló dạng, Trần Vũ gọi điện thoại cho Kỳ tỷ, thông báo là mấy ngày này chuẩn bị kiểm tra, không trở về nhà được.
Sau khi được sự đồng ý của Kỳ tỷ, Trần Vũ liền yên tâm thoải mái “Ở” trong cục công an.
“No bụng”, liền đặt thức ăn ngoài, cùng ăn với các nhân viên an ninh.
Quá “Tinh thần”, liền nằm trên ghế ngủ một giấc.
Điện thoại không có điện, liền đi phòng bảo vệ cắm sạc.
Thoải mái dễ chịu.
Các cảnh sát khác đi ngang qua đây, cũng chỉ tưởng rằng là bảo vệ mới đến, không để ý đến.
Cứ như vậy trôi qua một ngày một đêm.
Ngày kế tiếp.
Mười giờ sáng.
Cửa chính cục công an của thành phố Thanh Thành.
Cảnh sát Vương trở về cùng hai nhân viên cảnh sát khác sau khi điều tra một vụ án, xuống xe một bên thảo luận một bên đi về hướng cửa lớn,.
“Đội trưởng, Trần Vũ đã mất tích một ngày, em nghe ngóng rất nhiều con đường, cũng không phát hiện tung tích của cậu ta.”
“Bên phía tập đoàn Nhạc Duy thì sao?”
Nữ cảnh sát lắc đầu: “Nhạc Duy bên kia em cũng hỏi mấy tên gián điệp rồi, những mà cũng không có tin tức của Trần Vũ.”
“Xem ra là tập đoàn Nhạc Duy đã ra tay.” Cảnh sát Vương sắc mặt âm trầm: “Tôi liền biết, vô duyên vô cớ đi tìm Trần Vũ sẽ rất dễ dàng đánh cỏ động rắn.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Cần phải điều động cảnh lực ngoài định mức.” Vương cảnh quan thở dài: “Tôi đi xin cục trưởng.”
“Vâng.” Hai vị cảnh sát trẻ tuổi ngưng trọng gật đầu.
Nhưng khi bọn họ đi qua quảng trường nhỏ, lại đồng thời dừng bước.
Vương cảnh quan: ” ”
Nữ cảnh sát: ” ”
Nam cảnh sát: ” ”
Trần Vũ: ” ”
“Ừ” nữ cảnh sát nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Người này giống như có chút quen à.”
Trần Vũ ngồi trên ghế cũng nhíu mày suy nghĩ sâu xa: “Ba người này giống như có chút quen thuộc.”
Ba vị cảnh sát: ” ”
Trần Vũ: ” ”
Vương cảnh quan trầm mặc một lát, quay đầu hỏi nữ cảnh sát: “Trần Vũ mất tích bao lâu rồi?”
Nữ cảnh sát: “Một một ngày một đêm.”
“Vậy” Cảnh sát Vương nhìn về phía Trần Vũ: “Cậu ở chỗ này bao lâu rồi?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận