Trần Vũ: “Một ngày một đêm.”
“Cho nên cậu đến đây để tự thú sao.”
“Các anh đang suy nghĩ cái mẹ gì vậy?”
“Vậy thì cậu ở chỗ này làm gì?”
“Tị nạn à.” Trần Vũ lẽ thẳng khí hùng: ” Không phải các anh nói là tập đoàn Nhạc Duy đang theo dõi điều tra tôi sao? Tôi trốn ở đây thì có vấn đề gì sao?”
Trong chớp nhoáng này, Vương cảnh quan thậm chí cảm thấy Trần Vũ có khả năng là thật sự vô tội.
Trầm mặc nửa ngày, anh ta đi len trước, vỗ vỗ bả vai Trần Vũ: “Đi thôi, tôi tìm một căn phòng cho cậu. Ở bên ngoài làm gì.”
“Cái này tốt à!” Trần Vũ ngạc nhiên đứng dậy.
Thế là, dưới sự dẫn đầu của cảnh sát Vương cảnh, Trần Vũ đi tới một căn phòng bị phong kín toàn bộ.
Ngồi ở trên ghế nằm chính giữa căn phòng.
Đồng thời hai tay Trần Vũ cũng bị còng lại.
Vương cảnh quan cùng hai vị thuộc hạ, thì ngồi đối diện với hắn.
Trần Vũ: ” ”
Ba vị cảnh sát: ” ”
Trần Vũ: ” ”
Ba vị cảnh sát: ” ”
Trần Vũ: “Con bà nó đây chính là căn phòng mà các người tìm cho tôi sao?”
Vương cảnh quan: “Tôi chưa từng thấy nghi phạm nào lại phối hợp với cảnh sát như vậy.”
Pháp luật quy định, không thể câu lưu thí sinh chuẩn bị thi đại học.
Nhưng chủ động tới “Tìm kiếm” giam cầm, những người làm cảnh sát như họ cũng không tiện cự tuyệt.
“Thả tôi ra ngoài!”
Trần Vũ một mực cân nhắc sự uy hiếp của tập đoàn Nhạc Duy, vậy mà không để ý đến cảnh sát cũng là một trong những “Địch nhân”.
Lần này thật sự là “Chuyển phát nhanh” à.
“Chúng tôi sẽ lập tức thả cậu ra ngoài, nhưng cậu phải phối hợp với chúng tôi trước đã.”
“Anh không phải đã hỏi một đống vấn đề rồi sao?”
“Hôm nay hỏi thêm một chút không giống.” Vương cảnh quan tiếu dung dần dần thu liễm, đứng dậy mở ra thiết bị thu hình, sau đó lấy ra một chồng giấy A4.
“Cậu tên gì?”
“Anh không phải là biết rồi sao?”
“Cậu chỉ cần trả lời vấn đề của tôi thôi. Cậu tên gì.”
“Trần Vũ.”
“Có theo tôn giáo nào không?”
“Không có.”
“Địa chỉ gia đình.”
“Phồn hoa cư xá khu thứ 3″
“Cậu thích minh tinh nào nhất?”
Trần Vũ nhíu mày: “Loại vấn đề này có quan hệ gì với sự tình mà chúng ta đang thảo luận sao?”
“Cậu chỉ cần trả lời.”
“Tôi ưa thích Thâm Điền Vịnh Mỹ.”
“Trừ cái đó ra đâu?”
“Nước lai lệ.”
Hỏi han, kéo dài đằng đẵng một ngày.
Trần Vũ cũng thăm dò rõ ràng sáo lộ Vương cảnh quan.
Chính là không ngừng hỏi hắn các loại vấn đề, có khoảng hơn hai ngàn câu hỏi.
Không ngừng lặp lại, hỗn hợp.
Vấn đề trước vẫn là “cậu thích ăn nho hay là ăn táo”.
Vấn đề phía sau liền lập tức chuyển thành “Nhạc Duy trước khi chết đã nói với cậu những gì ”
Tiết tấu hỏi han lúc nhanh lúc chậm, các loại thoại thuật, bẫy tầng tầng lớp lớp, làm cho đại não của Trần Vũ phải thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái tính toán và suy nghĩ nhanh chóng.
Một khi có vấn đề nào, đáp án trả lời không giống với lần trước, liền sẽ nghênh đón sự chất vấn hung mãnh của cảnh sát Vương.
Đây là một loại phi thường chuyên nghiệp khảo vấn kỹ pháp.
Nó “Công kích” đại não của một người, làm cho tư duy hỗn loạn, tục xưng là rối não.
Nói dối và giấu diếm càng nhiều thì sẽ dễ dàng bị bắt lại lỗ thủng. Nhất là khi đại não mỏi mệt thời điểm, rất khó để nhớ được câu trả lời của mình của câu hỏi phía trước.
Đơn thuần là ý chí lực thì gần như không có khả năng tác dụng phát triển.
Không có trải qua đặc thù huấn luyện, chỉ cần hỏi với thủ đoạn này trong hai tiếng đồng hồ là người bình thường sẽ kiên trì nổi.
Nhưng mà
Loại phương pháp thoải mái này dùng trên người Trần Vũ lại hoàn toàn mất hiệu lực.
Cảnh sát Vương luôn cảm thấy đối phương giống như càng ngày càng có tinh thần.
Tới khi gần ban đêm, ba người bọn họ cầm trong tay bản thảo cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, Trần Vũ lại thần thái sáng láng.
Thỉnh thoảng còn có thể uốn nắn sai lầm của bọn họ.
Như:
Thẩm vấn phương: ” sáu số đuôi trong thẻ căn cước công dân của cậu là những số nào?”
Bị thẩm vấn phương: “113374.”
Thẩm vấn phương: “Ừm, vậy lần thứ nhất ong mật ngủ đông là lúc nào ”
Bị thẩm vấn phương: “Chờ một chút, vấn đề số đuôi thẻ căn cước hồi nãy tôi trả lời không giống với lần trước và lần trước nữa, tại sao anh lại không chú ý tới?”
Thẩm vấn phương: ” ”
“Ầm!”
Vương cảnh quan vỗ bàn một cái, sắc mặt âm trầm đẩy cửa rời đi.
Nữ cảnh sát vội vàng đuổi theo, đóng lại cửa phòng thẩm vấn , cẩn thận nghiêm túc hỏi: “Đội trưởng, anh không có sao chứ?”
“Không có việc gì, thẩm vấn liền dừng lại đi.”
Vương cảnh quan nhắm mắt, mỏi mệt xoa huyệt thái dương: “Đó căn bản không phải tôi đang tra hỏi hắn, mà là hắn đang tra hỏi tôi!”
Nữ cảnh sát: ” ”
“Tôi gia nhập cảnh sát hình sự hơn mười năm, lần thứ nhất gặp phải trường hợp như vậy! Hắn ta không biết mệt sao?”
“Nếu như hắn nói đều là nói thật, liền sẽ không mệt mỏi. Bởi vì không cần suy nghĩ.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận