- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)
- Chương 87: Khi đang tiến hành thi đại học (1)
“Không đúng. Tôi rõ ràng cảm giác được hắn đang nói láo.” Vương cảnh quan hít sâu: ” Tên Trần Vũ này thật là kì quái.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao? Thẩm vấn đều đã toàn bộ ghi hình lại, hắn giọt nước không lọt, hoàn toàn không có lý do tiếp tục câu lưu hắn. Thả hắn đi.”
“Được.”
Nữ cảnh sát gật gật đầu, quay trở về phòng thẩm vấn.
Nhưng rất nhanh, nàng lại đi ra với một mặt khó xử: “Đội đội trưởng ”
“Cái gì?”
“Hắn nói hắn không đi ”
Vương cảnh quan: ” ”
Nữ cảnh sát: “Hắn nói mời ngài tiếp tục cùng hắn lảm nhảm hàn huyên tâm sự ”
Vương cảnh quan: ” ”
Lúc này, nam cảnh sát cũng từ trong phòng thẩm vấn đi ra, ôm đầu, lung la lung lay: “Đội trưởng, em đi nghỉ ngơi một lát.”
“Cậu làm sao vậy?”
“Sau khi anh đi, Trần Vũ liền để em thẩm vấn hắn. Em chỉ hỏi có mấy câu, hắn liền bắt đầu cho em sửa chữa sai lầm. Em vốn là đang buồn ngủ quá đỗi, bị hắn lượn quanh vài vòng không kiên trì nổi, có chút nhức đầu, buồn nôn.”
Vương cảnh quan: ” kẻ này thật là khinh người quá đáng!”
Cảnh sát Vương bỗng nhiên đẩy cửa tiến vào phòng thẩm vấn, tức giận: “Thẩm vấn kết thúc, đi nhanh một chút.”
Trần Vũ lát nữa: “Không đi, ở chỗ này có cảm giác tốt hơn nhiều, vừa ấm lại an toàn. Các người nói chuyện cũng êm tai, tôi siêu ưa thích nơi này. Chờ tới buổi sáng ngày thi đại học lại đi.”
” ”
“Đúng rồi, nghe nói các anh có bao ăn phải không, cho tôi một phần cơm đi.”
” ”
Ngày mùng 7 tháng 7.
Sáu giờ mười phút sáng.
Thành phố Thanh Thành, trong nội viện cục công an.
Trần Vũ hướng về phía ba vị cảnh sát cúi đầu: “Cảm tạ sự chiêu đãi của các vị trong hai ngày qua.”
Cảnh sát Vương mặt không biểu lộ: “Tôi không có chiêu đãi cậu.”
“Tôi đi.”
“Ngươi đi nhanh một chút.”
“Về sau có cơ hội, tôi sẽ còn trở lại.”
“Ngươi dám đến.”
“Không cần tiễn.”
“Không ai tiễn.”
Đứng tại chỗ, Trần Vũ chần chờ một chút: “Tôi đi đây.”
“Ngươi đi nhanh một chút.”
“Về sau có cơ hội, tôi sẽ còn trở lại.”
“Ngươi chỉ có dũng khí lặp đi lặp lại mấy câu này thôi sao?” Vương cảnh quan tức giận: “Đi!”
“Được.” Trần Vũ hơi bái một lần nữa: “Không cần tiễn.”
“Không ai đưa ngươi! !”
“Tôi đi đây.”
Thân thể của cảnh sát Vương đang run nhè nhẹ: ” Đi, Nhanh, Lên,!”
“Về sau có cơ hội, tôi sẽ còn trở lại.”
“...” trầm mặc một lát, Vương cảnh quan nhìn về phía nữ cảnh sát bên cạnh: “Cô đi tiễn hắn một chút, nếu không thì hắn sẽ không đi đâu.”
“A.” Nữ cảnh sát bực bội vuốt vuốt mặt, đưa tay đẩy Trần Vũ một cái: “Đi thôi! Ta đưa ngươi.”
“Cách đưa tiễn của cảnh sát các người đều là cắn răng nghiến lợi như vậy sao?”
“Ngươi có đi hay không?”
“Đi.” Gật gật đầu, Trần Vũ vẫy vẫy tay với Vương cảnh quan: “Về sau có cơ hội, ta còn có thể ”
Vương cảnh quan mặt không thay đổi móc ra một cây súng.
Trần Vũ quả quyết ngậm miệng lại, quay người đi về hướng cửa lớn.
Hai người một trước một sau đi được mười mấy mét, Trần Vũ bĩu môi: “Xem bộ mặt thối của đội trưởng các người kìa.”
“Còn không phải là ngươi cố ý chọc giận hắn sao!”
“Hắn không gạt ta, ta có thể chọc giận hắn sao?”
“Thẩm vấn xong thì cũng đã cho ngươi đi rồi.” Nữ cảnh sát phản bác.
“Cục cảnh sát không phải là nơi muốn tới là tới, muốn đi thì đi! Nếu như tôi có thể tùy tiện ra ra vào vào, uy nghiêm của ngành chấp pháp đặt ở đâu?”
Nữ cảnh sát: ” ”
Đi đến cửa chính, Trần Vũ dừng bước, khoát khoát tay: “Cô trở về đi, không cần tiễn nữa.”
Nữ cảnh sát liếc mắt, cũng không động đậy: “Tôi phải nhìn thấy cậu biến mất mới hoàn toàn yên tâm.”
“Nhìn cô nói, thi đại học chỉ còn lại một hai tiếng đồng hồ, tôi còn có thể lén lút quay trở về cục cảnh sát hay sao?”
“Ở trên người ngươi thì chuyện gì cũng có thể phát sinh.”
“Vậy cô kêu cho tôi một chiếc xe đi, tôi có thể biến mất nhanh một chút.”
“Ngươi đang suy nghĩ cái đếch gì vậy?”
“Đây không phải là câu cửa miệng của tôi sao? Cô học rất nhanh à ”
Ngay khi hai người đang cãi nhau, trong hậu viện đồn công an đi ra hai bóng người, một nam một nữ.
Cái trước là một vị nam tính trung niên thân cao vượt qua 188, biểu lộ nghiêm túc, từ trong ra ngoài lộ ra uy thế của một thượng vị giả.
Cái sau là một thiếu nữ vị thành niên vóc dáng kiều gầy, để kiểu tóc công chúa, mang giày vải thường. Mặc đồng phục quê mùa cục mịch trên người, lại bị khuôn mặt đẹp đẽ của nàng lấn át, phá lệ đáng yêu.
Trần Vũ loại này ác tính thẳng nam cũng không nhịn được bị hấp dẫn.
Nữ cảnh sát nhìn theo ánh mắt của Trần Vũ, thấy được hai người kia, liền vội vàng lôi kéo Trần Vũ tránh ra xa mấy mét.
“Ông ta là ai?” Trần Vũ ánh mắt trở về: “Mà làm cho cô sợ đến như vậy?”
“Nói nhỏ chút, đó là cục trưởng của chúng tôi.”
“Cục trưởng của các người” Trần Vũ ngẩng đầu nhìn một chút sắc trời: “Tan làm rất sớm à.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận