- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)
- Chương 89: Khi đang tiến hành thi đại học (4)
Trần Vũ chấn kinh: “Bà mẹ nó, được đó được đó.”
Kỳ tỷ: “Còn có khoản nợ mua nhà 50 năm.”
Trần Vũ: ” ”
Kỳ tỷ: “Thêm thiếu nợ tiền nhập hàng 86 vạn.”
Trần Vũ: “gió từng cơn nước từng dòng, núi nặng nước sậu không gặp lại! Chúng ta xin từ biệt!”
Đi qua cửa trường học, tiến vào khu dạy học.
Trần Vũ đi tới phòng học của lớp 12A6.
Trong phòng học, các học sinh hoặc là đang tu luyện, hoặc là điều tiết hơi thở, hoặc là ngồi sững sờ ngơ ngác, hoặc là nói nhỏ với nhau.
Mà sau khi Trần Vũ đi vào, ánh mắt của không ít người cũng “Bá bá bá” tập trung ở trên người hắn.
“Chào mọi người.” Trần Vũ giơ tay lên tiếng chào hỏi.
Chúng học sinh mặt không biểu lộ: ” ”
“Khặc.” Trần Vũ lúng túng bỏ tay xuống.
Hắn muốn tìm một chỗ ngồi xuống, lại phát hiện mười mấy cái chỗ ngồi trong lớp đều bị chiếm hết, đành phải hậm hực ngồi xổm ở gần nơi cửa sổ hẻo lánh.
‘Cái lớp này thật sự là hỏng bét’ Trần Vũ oán thầm.
Nữ học sinh còn đỡ, nhãn thần của cả đám học sinh nam đều nhanh muốn phun ra lửa. Còn kém ở trên mặt viết lên bốn chữ lớn —— ta rất bài ngoại.
Cũng may, hắn chỉ vì thi đại học, về sau không cần tại tiếp xúc với những người này.
Thời gian trôi qua, rất mau liền đến bảy giờ đúng.
Nữ chủ nhiệm lớp đúng giờ vào cửa, mang giày cao gót đi đến bục giảng, đầu tiên là nhìn lướt qua chúng học sinh, sau đó lấy ra một phần danh sách, điểm danh theo thứ tự: “Số 1, Trần Khải Tử.”
“Đến.” một vị nam sinh mang mắt kiếng gọng vàng ngồi ở hàng phía trước đứng dậy.
“Số 2, Trương Vô Mưu.”
“Đến.”
“Số 3, Trương Nhất Hầu.”
“Đến.”
“Số 4, Cổ Cự.”
“Đến.”
“Số 5 ”
Điểm danh kéo dài ba phút.
Chủ nhiệm lớp nhìn xuống cái tên cuối cùng, ngẩng đầu: “Số 41, Trần Vũ.”
“Đến!” Trần Vũ mãnh liệt đứng dậy.
Chủ nhiệm lớp rõ ràng giật nảy mình, quay đầu nhìn Trần Vũ: “Cậu chui từ chỗ nào ra vậy?”
“Em một mực ngồi xổm ở đây mà. Không có chỗ ngồi.”
“Vậy cậu nói nhỏ một chút à.”
“Lần sau nhất định.”
“Tiếp tục ngồi đó đi.” Chủ nhiệm lớp ghét bỏ khoát khoát tay, thu hồi danh sách, mở miệng cao giọng nói: “Các bạn học, mười hai năm gian khổ, hôm nay liền sẽ công bố kết quả. Hi vọng mọi người có thể điều chỉnh tốt tâm tình của mình, trên lôi đài phải tỉnh táo phân tích nhược điểm của đối thủ, phát huy sở trường của mình. Hiện tại, toàn thể đứng dậy.”
“Soạt!”
Toàn lớp học sinh, ầm vang đứng dậy.
“Trường Thất Trung chúng ta, là trường cấp ba có kỷ luật nghiêm minh. Ở trong thời khắc quan trọng nhất, nhất định phải bước đi với phong thái của Thất Trung chúng ta, kiêu ngạo bước ra ngoài lớp A6! Xuất phát!”
“Soạt!”
Động tác của các học sinh đều đồng nhịp, chia ra hai đội nam nữ.
“Theo ta đi trường thi!” Chủ nhiệm lớp phất tay, các học sinh liền bước đi đồng loạt trật tự, ngẩng đầu ra khỏi lớp.
Khi nhìn thấy tinh thần diện mạo học sinh của mình, chủ nhiệm lớp gật đầu hài lòng.
Huấn luyện bằng phương pháp quân sự trong một tháng quả nhiên là không có uổng phí.
Bọn nhỏ cũng đi ra tư thế uy phong của quân đội
Nhưng đội ngũ đi tới đi tới, đến cuối hàng, đột nhiên xuất hiện một vị “hoàng hiệp quân.”
Nữ chủ nhiệm lớp tập trung nhìn vào Trần Vũ chính đang đi “lung lay sắp đổ”.
Tâm tình đang tốt của nàng trong nháy mắt biến mất, giận dữ mắng mỏ: “Trần Vũ! Cậu có thể hay đi như bình thường được không vậy?”
Trần Vũ: “? ? ?”
Toàn bộ lớp thì chỉ có hắn mới gọi là đi đường như bình thường đó?
“Quả nhiên là đến từ Nhị Trung thì không biết cái gì là kỷ luật.” Chủ nhiệm lớp tiến lên kéo Trần Vũ ra xa: “Đi theo đằng sau tôi, đừng ảnh hưởng đến mỹ quan của đội ngũ.”
Trần Vũ: ” ”
Đi theo sau lưng chủ nhiệm lớp ra sân trường. Trần Vũ mở rộng tầm mắt.
Vốn cho rằng chỉ có lớp 12A6 là kỳ hoa.
Không có nghĩ rằng toàn bộ trường Thất Trung đều là loè loẹt.
Đứng đội một cái so một cái đủ, thế đứng một cái so một cái nghiêm, thanh âm đi đường thì cũng một cái so một cái vang dội, giọng nói một cái so một cái lớn.
Thậm chí còn có một lớp nào đó, toàn bộ thầy trò đều mặc quân trang.
Nữ chủ nhiệm lớp vỗ vỗ bả vai Trần Vũ, chỉ về phía xa “quân trận”, dương dương đắc ý hỏi: “Phong thái của Thất Trung chúng tôi làm sao? So với Nhị Trung các cậu thì như thế nào?”
Trần Vũ trầm mặc ba giây: “Thực lực trung binh của các học sinh như thế nào?”
Nữ chủ nhiệm lớp nhíu mày: “Tôi hỏi cậu là phong thái, cậu nói chuyện thực lực làm gì?”
Trần Vũ: ” Vậy thì dự đoán đỗ vào các trường công lập cao bao nhiêu?”
Nữ chủ nhiệm lớp nổi giận: “Ta hỏi ngươi phong thái! Phong thái! Ngươi làm sao chỉ chú ý các vấn đề không đâu vậy? !”
“Chúng ta vẫn là nói về vấn đề thực lực đi? ! Cái phong thái này có tác dụng gì sao?”
“Gỗ mục không điêu khắc được! Cũng may cậu không phải là học sinh tôi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận