- Trang Chủ
- Xuyên không
- Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời (Dịch)
- Chương 98: Sân khấu này thuộc về các ngươi (2)
Trần Vũ buông tay: “Mà lại thiên phú của tôi cũng không tính rất kém cỏi, chỉ là không có đàng hoàng tu luyện mà thôi. Trong một tháng, thăng lên 0. 3, 0. 4 cũng không có gì là lớn.”
Ba vị giám khảo liếc mắt nhìn nhau: “Có thể chúng tôi cảm thấy, loại tiến bộ này vẫn là quá nhanh. Còn có giải thích nào khác sao?”
‘Nếu không phải sợ hù đến các ngươi, lão tử đã sớm đột phá cấp 1 ‘
Oán thầm một câu, Trần Vũ tiếp tục ăn hạch đào, một bộ lợn chết không sợ nước sôi, lẫm lẫm liệt liệt nói: “Không có giải thích nào khác. Có thể ta trời sinh chính là một thiên tài đi.”
Nữ giám khảo nhíu mày, đứng tại chỗ trầm ngâm một lát.
Nàng thật sự không muốn giao lưu với Trần Vũ, cuối cùng thở dài: “Vậy được rồi, bây giờ chúng tôi sẽ đi đổi mới số liệu của cậu. Vì phòng ngừa cậu có thể sử dụng những hàng cấm đặc thù, tổn hại đến lợi ích của những thí sinh khác, mời cậu đi theo chúng tôi để chúng tôi đặc biệt kiểm tra máu và nước tiểu của cậu. Hàng mẫu sẽ được đưa đến Kinh Thành để kiểm trắc.”
“Kiểm tra nước tiểu?” Trần Vũ lập tức đứng dậy: “nếu ngươi muốn nói chuyện này, ta cũng không có mệt à!”
Năm phút sau.
Trần Vũ hoàn thành việc kiểm tra máu và nước tiểu, rời khỏi phòng vệ sinh.
Chỉ để lại hai vị nam giám khảo đang “hoài nghi nhân sinh” .
Trở lại phòng đại sảnh, mấy trăm tên thí sinh tấn cấp đã tập trung đầy đủ. Dưới sự dẫn đầu của giám khảo đầu trọc, đi ra ngoài cửa.
Trần Vũ bất động thanh sắc lẫn vào trong đội, quan sát một chút, thấy được không ít gương mặt quen thuộc ở Nhị Trung.
Đều là những học bá mà hắn từng ngưỡng mộ.
Trong đó, còn có nữ lớp trưởng lúc trước của hắn.
“Dừng lại.”
Đi đến trước cánh cổng kim loại, giám khảo dừng bước, nâng cổ tay nhìn thời gian: “Còn lại hai phút. Chưa tới thời gian, không thể đi ra ngoài.”
Tất cả thí sinh đều là tinh thần khẩn trương.
“Một phút.”
“Ba mươi giây.”
“Mười giây ”
Ngoại trừ giám khảo báo giờ, hiện trường yên tĩnh im lặng.
“Hô.” Trần Vũ không hiểu sao lại cảm thấy khẩn trương, hít sâu, điều chỉnh cảm xúc.
“Năm giây.”
“Ba.”
“Hai ”
“Một.”
Thả tay xuống, giám khảo đầu trọc từ từ đẩy cánh cổng kim loại ra.
“KÍTTT… Dát ”
Nương theo tiếng kim loại ma sát chói tai, từng tia nắng chói chang chiếu vào, làm cho các thí sinh tự giác híp mắt lại.
“Cạc cạc cạc ”
Khe hở cửa lớn càng đẩy càng lớn.
Ngoại trừ càng nhiều tia sáng, còn có tiếng hoan hô điếc tai nhức óc.
Đó là âm thanh của mấy vạn người khàn giọng đồng thời hô lên.
Ấm áp, mà mạnh mẽ.
Càng làm cho người ta rung động hơn việc phóng một viên hỏa pháo lạnh như băng.
“KÍTTT… Dát —— đông!”
Cánh cổng kim loại đã được mở ra hoàn toàn.
Tất cả thí sinh đều thấy được biển người bên ngoài đang sôi trào.
Những người đang vung vẩy lá cờ.
Có người đang tạo nên những làn sóng.
Thêm những sóng âm thanh phả vào mặt
Khó có thể miêu tả thành lời, nhưng nó lại thật sự tồn tại, chỉ có thể biểu đạt được tình cảm và ý chí đối với đồng loại của mình.
“Nhân loại a ”
Cảm xúc của Trần Vũ bành trướng, bỗng nhiên đối với văn minh hai chữ lý giải càng sâu.
Giám khảo quay về, giang hai cánh tay: “Đi thôi, sân khấu này là của các ngươi.”
“Phanh phanh phanh phanh!”
“Đông!”
“Đông!”
Tính ra có hàng trăm viên pháo hoa xông thẳng lên bầu trời xanh thẳm, nổ tung như từng đóa hoa lộng lẫy.
Xen lẫn trong tiếng pháo hoa là các tiếng hoan hô, tiếng hò hét, tiếng thét chói tai. Các thí sinh nối đuôi nhau mà ra, từ trong phòng “nhỏ hẹp” bơi ra một thế giới “rộng lớn” hơn.
Thính phòng khu A hàng hai.
Trần Tư Văn vốn là rất khẩn trương, nhưng khi thấy được bóng dáng của Trần Vũ, mũi chua chua, nước mắt lập tức cuồn cuộn mà rơi xuống: “Mẹ, là Trần Vũ. Là tiểu Vũ a! Mẹ! Em ấy tấn cấp rồi, tấn cấp rồi!”
Trần mẫu tự nhiên cũng nhìn thấy, hai tay run đến không nắm được góc áo của mình, chỉ là hung hăng gật đầu, gật đầu, lại gật đầu…
Ở hàng trước của các nàng.
Kỳ tỷ thì đang bắt chéo chân, ngồi tựa lưng trên ghế, ưu nhã đốt điếu thuốc, hút nhẹ…
“Hô…”
Một đoàn khói bay lên…
...
“Cố lên!”
“Đông đông đông!”
“Cố lên!”
“Đông đông đông!”
“Cố lên!”
“Thùng thùng…”
Những tiếng trống vang lên chung một nhịp điệu, cùng với tiếng hô của hơn sáu vạn người xem ở hiện trường, tạo nên thanh thế rung chuyển trời đất.
Trong trí nhớ của Trần Vũ, hai năm trước khi Trần Tư Văn thi tốt nghiệp trung học, hắn cũng đi qua hiện trường.
Nhưng chỉ có lấy thị giác của một cái thí sinh mới có thể cảm nhận được những “làn sóng” cuồn cuộn mà đến từ bốn phương tám hướng.
Đưa tay móc móc lỗ tai, Trần Vũ bước ra đại môn, đầu tiên là nhìn về phía thính phòng khu A.
Chỉ thấy Trần Tư Văn đang dùng sức vẫy tay với hắn, lớp trang điểm trên mặt đều đang bị nước mắt rửa trôi.
Trần Vũ nhếch miệng, vừa định đưa tay đáp lại, lại đột nhiên nhìn thấy Kỳ tỷ đang ngồi ở phía trước Trần Tư Văn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận