Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 17: Cháu chỉ có một người là thúc thúc ruột thịt

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 450 lượt xem
  • 1778 chữ
  • 2021-09-02 21:01:40

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bị nàng châm chọc, Tống Du lập tức ngừng khóc thút thít: “Mẹ con muội chỉ đang đánh chó thôi, ai biết tỷ sẽ xông vào đúng lúc ấy chứ!”

“Người ta vẫn hay nói, đánh chó phải ngó mặt chủ. Nhị thẩm và Nhị muội xông vào nhà ta đánh chó của ta, còn hùng hồn chê trách ta không nên đi vào, đây là muốn gây chuyện với ai chứ?”

Tống Tương vuốt ve Lê Hoa đang cọ chân nàng.

Tống Du nói không lại, bèn nhìn về phía Du thị.

Du thị hít sâu một hơi rồi mới đứng thẳng dậy: “Sao ngươi không hỏi xem tại sao ta lại đánh chó? Ta lặn lội đường xa tới đây, nào ngờ Liêm ca nhi lại cho con súc sinh này ra đón ta, ta còn chưa tính sổ với các ngươi đó! Trước mặt trưởng bối mà mồm năm miệng mười, đó chính là gia giáo của đại phòng các ngươi sao?”

Tống Tương bĩu môi: “Vậy thì không biết Nhị thẩm đã hai năm không đến, lần này cớ sao lại đến?”

Cơ mặt của Du thị giần giật vài cái, bà ta buông chổi, cất cao giọng: “Đương nhiên là tới thăm các ngươi! Chứ không ta còn có thể đến đây làm gì?”

Tống Tương thoáng châm chọc: “Nếu đã là đến thăm, vậy thì vào nhà nói chuyện. Dẫu gì cũng là nương tử nhà quan, tay cầm con dao chặt củi rồi đòi chém đòi giết thật không ra làm sao cả. Cho dù không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Du tỷ nhi sắp cập kê chứ. Xét cho cùng, sau này, có ai sẽ thích kết thân với một người đàn bà chanh chua chứ?”

Nói xong, nàng bỏ mặc bọn họ, đi thẳng vào bếp.

Hai năm rồi không gặp Tống Tương, Du thị cũng không ngờ một cô nương ít lời lúc trước đã trở nên ghê gớm hệt như mẹ nàng. Bà ta đứng dưới mái hiên, trơ mắt nhìn nàng đi khỏi mà sắp giận đến bốc lửa.

Liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, bà ta lại đuổi tới: “Tháng trước cháu cập kê, vậy mà cũng không thông báo cho thẩm nương này một tiếng. Theo lý thì ta không đến cũng được, nhưng ta không vô lương tâm như cháu. Cho nên, hôm nay ta mang quà đến bù cho cháu đây!”

Nói xong, bà ta tháo tay nải đang đeo trên vai xuống, đặt thật mạnh lên bàn gỗ.

Tống Tương liếc nhìn tay nải: “Quà cập kê chỉ có chuyện tặng sớm, chứ không có ai lại chờ cập kê xong mới tặng bù.”

Du thị không ngờ bản thân lại liên tiếp bị Tống Tương châm chọc, cố nén giận hỏi lại: “Cháu nói thế là vì giận Nhị thẩm sao?”

“Cháu gái sao dám?” Tống Tương đặt tách trà xuống trước mặt hai người: “Nhị thẩm thương ta, ta mừng còn không hết. Hay là thẩm cứ tặng thêm chút nữa đi?”

“Ngươi!”

Du thị không nói lại được lấy nửa câu, đã tức giận muốn điên lên, nhưng cuối cùng bà ta vẫn nắm chặt tay, cố nhẫn nhịn: “Trước đây Nhị thẩm từng cãi nhau với mẫu thân cháu, nhưng người một nhà có lúc không thoải mái cũng là chuyện bình thường!”

“Chuyện Liêm ca nhi thả chó cắn ta, thôi thì ta sẽ không truy cứu nữa. Đây là hai bộ quần áo ta nhờ người may, nói thế nào thì cháu cũng cứ nhận lấy. Đã là đại cô nương, đừng cả ngày mặc áo vải thô rồi chạy loạn bên ngoài, cũng không trang điểm, sau này làm sao gả được cho người ta chứ?”

Du thị vừa nói vừa mở tay nải, lấy ra hai bộ váy áo, giũ ra trước mặt cô.

Tống Tương nhìn, một bộ bằng lụa tím thêu hoa nhài đỏ, một bộ là gấm màu xanh ngọc viền đỏ, màu sắc kết hợp đúng là chẳng nói nên lời. Hai bộ này cũng chỉ khoảng ba bốn lượng bạc, vậy mà bà ta đã vòng vo chê bai nàng một lượt.

Tống Tương pha trà: “Cháu gái lớn thế này rồi, nói đúng ra thì đây cũng là lần đầu tiên được nhị thẩm quan tâm đấy ạ.”

Da mặt Du thị lại thoáng co giật: “Khi còn nhỏ, ta cũng không ít lần đưa cháu đi dạo. Khi mẹ cháu mang thai Liêm ca nhi, ta còn đưa cháu đến Nhị phòng ở một thời gian.”

“Đúng là có ở, chẳng qua là chăn bông đều đắp hết cho Du tỷ nhi. Sau khi cháu gái quay về thì bị ho hơn nửa tháng.” Nói đến đây Tống Tương nhìn về phía bà ta: “Chắc Nhị thẩm không lặn lội từ xa đến đây chỉ để nhớ lại ngày xưa với cháu gái chứ?”

Du Thị bị chặn họng. Bà ta liếc nhìn Tống Du, ưỡn ngực thẳng lưng, nói: “Vậy ta không lòng vòng nữa, cháu cũng không cần dối ta nữa, ta đến là có chuyện vô cùng quan trọng!”

Tống Tương xoay nắp tách trà, không nói gì.

Du thị thấy nàng không tiếp lời, cũng không ra vẻ nổi nữa, chỉ đành nói thẳng: “Ta cũng không tin là nhà cháu chưa nghe nói gì về chuyện của Nhị thúc cháu!”

“Chuyện gì vậy ạ?” Tống Tương chậm rãi đặt nắp tách trà xuống.

Du Thị cắn răng nói ra: “Nhị thúc cháu gặp xui xẻo lớn! Trong phủ của Từ đại nhân mất trộm, khiến Nhị thúc của cháu mất luôn chức quan!”

“Ồ, có nghe nói.” Tống Tương nói: “Là muội phu của thẩm đã phụ lòng tin của Nhị thúc, để lộ cơ mật, hại Nhị thúc mất chức quan.”

“Cháu nói linh tinh cái gì đấy!” Du Thị hét toáng lên: “Bây giờ rốt cuộc chuyện là như thế nào còn chưa rõ! Cháu đừng mở miệng là muội phu của ta hại ông ấy!”

“Vậy không lẽ nào là do thẩm hại?”

Du Thị tức giận đập bàn: “Tương nha đầu, ta nói cho cháu biết, cháu chỉ có một người là thúc thúc ruột thịt thôi đấy. Bây giờ ông ấy đánh mất chức quan, đó chính là việc lớn của Tống gia chúng ta!”

“Mấy ngày nay mẹ con ta đã chạy vạy khắp nơi nghĩ cách cứu vãn, tốn không ít bạc, cho nên khá túng quẫn. Ta biết bình thường nhà cháu cũng không có việc gì cần dùng đến tiền. Cháu mau lấy ra hai trăm lượng bạc cho ta dùng gấp đi!”

Tống Tương phá lên cười: “Nhị thẩm mở miệng liền đòi hai trăm lượng, thẩm tưởng rằng đại phòng này mở cả tiền trang sao? Hơn nữa, cho dù chuyện Nhị thúc mất chức có lớn hơn nữa cũng là chuyện của nhị phòng các người, có liên quan gì đến đại phòng chứ?”

“Thẩm thiếu tiền tiêu, không phải nên tìm người đã hại nhị phòng các người sao? Sao lại đổ lên đầu đại phòng chứ?”

“Đương nhiên cháu chỉ có một người thúc thúc, nhưng nếu các người biết điều này, thì lúc trước cũng sẽ không thèm muốn đồ của đại phòng nhà ta, khiến nhà ta có nhà hẳn hoi mà cũng không thể ở, không phải sao?

“Liêm ca nhi, tiễn khách!”

“Vâng ạ!”

Tống Liêm lập tức dẫn theo con chó từ ngoài cửa chạy vào: “Nhị thẩm, xin mời!”

Du thị nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Tống Tương: “Được lắm, nha đầu chết tiệt! Đây là ngươi định thấy chết không cứu đúng không? Ta nói cho ngươi biết, nếu chuyện này bị lôi lên triều đình, vậy thì muốn giấu cũng không giấu được nữa đâu!

“Nhị phòng bọn ta có làm sao, đại phòng các ngươi cũng đừng hòng được sống yên ổn! Cho dù mẹ con hai ngươi không sợ, nhưng Liêm ca nhi cũng không sợ sao? Chẳng phải thằng bé còn muốn tham gia khoa cử sao, ngươi muốn tiền đồ của nó cũng không còn nữa sao?!”

Tống Tương ngẩng phắt đầu lên: “Lời này nghĩa là sao?!”

Tống Du vội vàng kéo áo Du thị.

Du thị cũng nhận ra mình đã lỡ miệng, lập tức im bặt.

Tống Tương nhìn sang: “Bị lôi ra trước triều đình là có ý gì?”

Du thị có chút hoảng loạn, mắt nhìn loanh quanh mà không thốt nên lời.

Tống Tương trông giống Trịnh Dung đến tám phần, bình thường không nói gì cũng không thấy thế nào. Nhưng vào những lúc như thế này, nét hung hãn của Trịnh Dung cùng với nét uy nghiêm của Tống Dụ lập tức toát ra trên gương mặt nàng.

Du thị đứng dậy định rời đi, Tống Tương bèn nói: “Nếu đã nói ra rồi, vậy tại sao không nói cho rõ rồi hay rời đi?”

Nói rồi, nàng gọi với ra ngoài: “Liêm ca nhi, đi đóng cổng vào!”

Tống Liêm lao ra đóng sầm cửa cổng lại, còn dắt theo Lê Hoa đứng canh.

Mẹ con Du thị lập tức ngẩn ra, đứng chết trân ngay dưới bậc thềm, sau đó quay người chỉ vào chỗ Tống Tương đang ngồi.

Tống Tương nói: “Thứ mà Từ đại nhân mất là cái gì?”

Du Thị tức giận bước trở lại: “Chuyện trên chốn công đường, một đứa con gái nơi khuê phòng như ngươi cũng không hiểu, ngươi hỏi làm cái gì?!”

“Vậy là Nhị thẩm đã có cách giữ chức quan của Nhị thúc rồi sao?”

Du Thị bị chặn họng.

Tống Tương đặt tách trà xuống: “Nếu là liên quan công đường, vậy thì thứ mà Từ đại nhân mất chắc chắn không phải là đồ đạc cá nhân của ngài ấy đúng không? Là công văn có liên quan đến chuyện triều chính sao?”

Du Thị cắn răng đắn đo rất lâu, sau đó mới dứt khoát ngồi xuống: “Chuyện này đã truyền khắp nơi. Đại phòng nhị phòng lại là cùng gốc cùng rễ, vinh hay nhục đều cùng chung, ta cũng không giấu ngươi nữa!”

“Thứ mà Từ đại nhân mất là mấy lá thư cực kỳ quan trọng. Do Nhị thúc người đã từng giúp ông ta chuyển thư phòng, những lá thư này từng qua tay ông ấy, nên ông ấy mới biết.”

“Theo Nhị thúc người nói, hầu hết những lá thư đó là thư nhà giữa Từ đại nhân và Hà thị lang, nhưng trong số đó có vài lá lại rất cũ, trông có vẻ là những lá thư từ mười bảy mười tám năm trước!”

“Giấy viết thư trông rất tinh tế, nhưng bề ngoài nhìn cũng bình thường. Mặt khác, có vẻ Từ đại nhân cũng không muốn bị người khác biết, cho nên đã giật lại từ trên tay Nhị thúc ngươi, còn cất vào trong tủ bí mật. Nào ngờ, một đêm nọ vào nửa tháng trước, có kẻ trộm cạy tủ bí mật, lấy trộm mất những lá thư đó!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top