Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 18: Thiên tử

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 420 lượt xem
  • 1673 chữ
  • 2021-09-02 21:04:38

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tống Tương nhíu mày: “Từ Lạc gọi Hà thị lang một tiếng biểu cữu. Lúc nãy thẩm lại nói sẽ bị lôi ra trước công đường, lẽ nào những lá thư là bằng chứng phạm tội của Hà thị lang sao?”

Đã có quá nhiều chuyện về việc các quan lớn và các quan địa phương có quan hệ họ hàng cấu kết với nhau, trong ứng ngoài hợp làm chuyện xấu. Trước đây Tống Du đã từng nói, sau này ở Tấn vương phủ, nàng cũng không ít lần nghe được những chuyện này từ chỗ Tấn vương phi.

“Ta không hề nói vậy đâu đấy!” 

Du Thị lập tức lại chột dạ: “Chuyện của đám đàn ông ở ngoài kia, ta làm sao biết được? Nếu là bằng chứng phạm tội, vậy mấy ngày rồi Từ đại nhân còn không lo lắng đến hói đầu sao? Nhưng ông ta vẫn xử lý công vụ như thường.”

“Chẳng qua là ta cứ có cảm giác chuyện này khác hẳn mấy chuyện linh tinh bình thường...” Bà ta liếc nhìn Tống Tương: “Ta chỉ là một người đàn bà, chỉ muốn yên ổn sống đến già là được rồi. Nào ngờ con cái còn chưa trưởng thành thì Nhị thúc ngươi đã chẳng giữ nổi chức quan nữa!”

Bà ta vừa nói vừa lau nước mắt.

Tống Tương trợn trắng mắt, hoàn toàn làm ngơ.

Nhưng nàng cũng cho là như vậy, nếu thứ bị mất thực sự là bằng chứng phạm tội thì Từ Lạc còn có thể ngồi yên được sao? Còn có thể trắng trợn chèn ép Tống Mân sao?

Nhưng nếu không phải là bằng chứng phạm tội, vậy đó sẽ là cái gì khiến cho Từ Lạc quý trọng như vậy? Lá thư từ mười bảy, mười tám năm trước, trừ khi là di thư của cha mẹ, trưởng bối để lại. Không đúng, cho dù có là di thư gì đó, cũng không thể khiến người ngoài nhòm ngó được. Những thứ có thể bị nhòm ngó, đương nhiên là có liên quan đến thế giới bên ngoài.

Nghĩ đến đây, nàng mới hỏi: “Tên trộm kia còn trộm gì nữa không?”

“Không, chỉ trộm bốn lá thư!”

“Thời gian mất trộm cụ thể là khi nào?”

“... Ngày mùng mười! Sáng sớm ngày mùng mười!”

“Ngày mùng mười?”

Tống Tương ngừng uống trà. Ngày cô sống lại cũng chính là ngày mùng mười, hơn nữa buổi sáng hôm đó, Lục Chiêm cũng vừa hay đơn thương độc mã chạy tới rồi ngã hôn mê trong vườn rau của nàng...

Nàng im lặng một hồi, lập tức lại nói: “Hiện tại có tung tích của tên trộm chưa?”

“Chưa!” Du Thị nói đến khát khô cả cổ, cũng uống một ngụm trà rồi mới nói tiếp: “Bắt trộm là việc của quan phủ, bây giờ làm sao giữ được chức quan của Nhị thúc ngươi mới là quan trọng! Ta nói cho ngươi biết, nếu chuyện này chỉ đơn giản như vậy thì Từ đại nhân đã chẳng cách chức quan của Nhị thúc ngươi. Mà nếu đã không đơn giản, vậy thì chỉ cần lôi ra thêm chút chuyện gì khác, thì sẽ mất cả chì lẫn chài! Ngươi mau đưa ngân lượng cho ta, ta nhờ người giao thiệp xem thế nào!”

Tống Tương nhìn bà ta: “Nhị thẩm đang đòi nợ sao? Cháu gái có nói sẽ đưa bạc lúc nào chứ?”

Du Thị lại bị chặn họng.

Tống Tương đậy nắp tách trà lại, đứng dậy: “Xin khuyên Nhị thẩm một câu, về nhà suy ngẫm xem thái độ khi đi cầu xin người khác như thế nào mới là đúng rồi hẵng đi.”

Nói xong, nàng quay người bước ra ngoài.

Du Thị đuổi theo: “Này, sao ngươi có thể tráo trở như vậy hả?!”

Tống Liêm nhảy bổ tới, chống nạnh nói: “Còn chưa đi hả?!”

…

Tống Tương trở về phòng, ngồi xuống trước cửa sổ.

Huyện lệnh Hưng Bình bị mất trộm vào sáng sớm ngày mùng mười, cùng lúc đó Lục Chiêm một mình xuất hiện ở thôn Hạc Sơn trong địa phận huyện Hưng Bình. Mấy người phụ nhân trên phố và Du thị đều nói tên trộm này võ nghệ cao cường, vừa hay Lục Chiêm chính là một vị hoàng tôn văn võ song toàn đã được dày công nuôi dưỡng từ bé.

Kiếp trước, Lục Chiêm chưa từng kể cho nàng nghe về chuyện của hắn, cho nên nàng cũng không biết lần này rốt cuộc vì sao hắn lại xuất hiện một mình ở đây.

Như vậy xem ra, có đến chín phần tên trộm kia chính là Lục Chiêm.

Nhưng hắn là một hoàng tôn yên phận hưởng thụ bổng lộc, đi ăn trộm thứ đó để làm gì?

Nếu thật sự là hắn, vậy những lá thư đó đã vào tay ai?

Tuy rằng Du thị không biết xấu hổ, nhưng có chuyện bà ta lại nói rất đúng, mặc dù đại phòng và nhị phòng đã tách ra, nhưng chung quy đều là huynh đệ cùng cha cùng mẹ. Hiện giờ vẫn chưa biết Tống Mân đã phạm phải điều kiêng kỵ gì của Từ Lạc, và rốt cuộc trong mấy lá thư đó đang ẩn giấu điều gì?

Dù thế nào đi nữa, nếu đã mất cả chức quan thì chắc chắn chuyện không hề nhỏ.

Kiếp trước, bởi vì nàng gả vào Tấn Vương phủ nên chuyện cũng bị giấu đi, kiếp này nhị phòng sẽ không còn may mắn như vậy. Nhưng nếu thật sự có cái chẳng may, thì rất dễ liên lụy đến cả đại phòng.

Cả nhà bọn họ đang sống yên vui, hạnh phúc, nếu như bị nhị phòng liên lụy, chẳng phải là quá không đáng sao?

Cho dù là không bị liên lụy, nhưng Tống Mân đánh mất chức quan, rồi lại không có nghề gì mưu sinh. Nói trắng ra, Nhị thúc cũng chỉ là một cử nhân, một cặp trai gái còn chưa thành niên, e rằng đến lúc đó, chỉ riêng việc nuôi sống cả nhà đã là một vấn đề nan giải.

Mà đại phòng là đồng tông đồng tộc, chẳng lẽ có thể chỉ lo thân mình sao?

Hiện tại tất nhiên cho vay tiền là chuyện không thể nào. Thứ nhất, tiền cũng chưa chắc đã dẹp yên được chuyện này. Tống Mân chỉ là một huyện thừa, có thể chạy được cửa nào chứ? Cho dù có thể chạy được, cũng chưa chắc đã có quyền thế hơn chức quan của Hà thị lang. Thứ hai, rõ ràng Du thị đến vì tiền, không có lý nào mà nàng lại rót tiền vào túi của bà ta cả.

Nhưng chừng nào vẫn còn trong cùng một gia phả, Du thị cũng sẽ không để bọn họ khoanh tay đứng nhìn.

Đứng ở trong phòng một hồi, nàng liếc nhìn sắc trời rồi đi xuống bếp nấu cơm.

Tiện đường nàng dặn dò Tống Liêm đang khen con chó: “Ăn cơm xong tỷ phải ra ngoài một chuyến, đệ nhớ ngoan ngoãn học bài.”

…

Lục Chiêm dưỡng thương đủ hai mươi ngày mới được vương phi cho phép ra ngoài.

Mặc dù không ra khỏi cửa, nhưng mấy ngày nay hắn cũng không hề rảnh rỗi. Sau khi Trọng Hoa từ Tống gia trở về, hắn liền bảo y lần lượt cắm tai mắt vào hai cung điện của Lục Diệu và Lục Quân, sau đó lại sai thị vệ đi điều tra thật cẩn thận quản sự Đường Chấn của Hà Trinh.

Ngày hôm nay đã có tin tức, hắn liền ngồi kiệu vào cung.

Hoàng đế đang thưởng thức hoa mẫu đơn ở điện Dưỡng Tâm, lúc này mẫu đơn mới có nụ hoa, nhưng cũng đã loáng thoáng tỏa ra hương thơm.

Vị hoàng đế tóc hoa râm khoác chiếc áo choàng đã không còn mới, đi lại giữa những khóm hoa. Trên gương mặt quắc thước toát ra khí khái khoan thai của bậc minh quân đã mang đến một thời thịnh thế. Khi thấy Lục Chiêm bước vào điện, ngài gật đầu, trong ánh mắt hiện rõ sự vui vẻ.

Lục Chiêm hành lễ xong, nhìn về phía hoa mẫu đơn của ngài: “Mảnh hoa mẫu đơn này cũng khá nhiều tuổi rồi.”

“Đúng vậy, những cây ở phía đông này là do hoàng tổ mẫu ngươi trồng khi vẫn còn trên đời. Mặc dù cây đã cỗi, nhưng trẫm vẫn không nỡ chặt bỏ.” Hoàng đế vừa nói vừa cẩn thận cắt bỏ một cành yếu ớt, rồi chỉ vào mấy cây trước mắt: “Đáng tiếc cho mấy cây bên này đã từng bị người phá hoại, khi đó còn khiến hoàng tổ mẫu của ngươi đau lòng mất một thời gian.”

Hoàng đế và hoàng hậu là thanh mai trúc mã, sau thành phu thê kết tóc. Khi hoàng đế chưa nối ngôi, hai vị cũng đã liên tiếp sinh hạ hai trai một gái. Sau khi kế thừa ngai vàng, hoàng đế lại có thêm Ninh vương và An Gia công chúa, phải mấy năm sau mới nạp thêm phi tần, có thêm con thứ tư Tần vương và con thứ năm Hán vương.

Cho nên, hai vị vương thúc này, thật ra cũng không lớn hơn Lục Chiêm mấy tuổi, ví dụ như Ngũ vương thúc Hán vương, năm nay mới mười chín tuổi, còn chưa đại hôn.

Đương nhiên lòng dạ của hai vị đế hậu không phải người thường có thể sánh được. Hơn nữa, chuyện trong hậu cung cũng không tiện phán xét, nhưng ngay cả Lục Chiêm, người không hiểu trong nhà có nhiều nữ nhân có ích lợi gì cũng phải thừa nhận, sự kính trọng của hoàng thượng dành cho hoàng hậu vẫn chưa bao giờ mất đi.

“Điều tra thế nào rồi?” Hoàng đế đứng thẳng người, nghiêng đầu hỏi hắn.

Lục Chiêm lấy ra hai tờ giấy từ trong ngực áo: “Đây là lý lịch của Đường Chấn. Quê gốc của người này ở Lĩnh Nam, năm đó khi tiến để lên ngôi, phụ mẫu của ông ta vào kinh, sau đó sinh ra ông ta ở kinh thành.”

“Khi còn trẻ đi làm thuê cho các phủ. Ba mươi năm trước, tự mở cửa hàng nhỏ. Sau đó bị thua lỗ, lại quay về làm thuê cho người khác. Mười sáu năm trước, cả nhà Đường Chấn đã ký khế ước bản thân cho Hà phủ, bản thân ông ta cũng dần dần làm đến chức quản sự."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top