Sau khi đọc xong nội dung trên tờ giấy, hoàng đế nhướng mày liếc nhìn Lục Chiem. “Ngươi đã một mình xử lý sao?”
“Lúc hoàng gia gia giao nhiệm vụ đã dặn dò phải âm thầm xử lý. Tôn nhị không dám để người ngoài biết chuyện, kể cả phụ thân và mẫu phi.” Lục Chiêm cúi đầu nói.
Hoàng để gật đầu: “Sau chuyến đi này, không ngờ đã chín chắn hơn rất nhiều. Trẫm nhớ hai tháng trước, người còn hùng hổ đòi đấu võ với tướng quân của thân quân vệ, cuối cùng cứ nhất quyết phải đánh cho người ta nằm bò dưới đất mới chịu thôi.”
Lục Chiêm xấu hổ đỏ mặt.
Nếu là trước đây, có lẽ hắn còn phải phản bác vài câu, nhưng vào giờ phút này, hắn không những không phản bác nổi, mà ngược lại còn cảm thấy bản thân đã bị nói trúng tim đen.
Chẳng phải kiếp trước, hắn đã làm việc quá theo cảm tính, nên đã trở thành bia sống cho người ta suốt mười bảy, mười tám năm, đến tận lúc rơi vào bẫy rồi mới như tỉnh cơn mê.
Bây giờ nghĩ lại những lời cảnh cáo trong quá khứ, thì ra người xung quanh đều đã từng nhắc nhở hắn, nhưng hắn lại chưa bao giờ nghe theo.
Ngẩng đầu lên thấy hoàng đế vẫn đang nhìn vào tờ giấy, tựa như đang suy nghĩ cái gì đó cẩn thận, hắn không kìm được bèn hỏi: “Có phải Đường Chấn này có vấn đề gì không?”
Hoàng đế cất tờ giấy vào trong tay áo: “Không có vấn đề gì.” Nói xong, ngài ấy lại ngẫm nghĩ một thoáng, rồi nói: “Trẫm muốn gặp người này, ngươi có thể thu xếp được không?”
Lục Chiêm hơi sửng sốt: “Người muốn gặp ở đâu?”
“Nếu vào cung thì quá gây chú ý, gặp ở ngoài cung đi.” Hoàng đế đi hai bước: “Ngươi tìm nơi nào kín đáo chút.”
Lục Chiêm suy nghĩ một thoáng, sau đó khom người, nói: “Tôn nhi đã biết. Khi nào thu xếp xong, tôn nhi sẽ lại đến báo cáo với hoàng gia gia.”
Hoàng đế gật đầu, vẫy tay gọi hắn: “Nào, đi dạo với hoàng gia gia.”
…
Lục Chiêm tháp tùng hoàng đế đi dạo hai vòng. Hai ông cháu cũng chỉ nói tới chuyện học tập, chuyện trong nhà, mãi cho đến khi có quan viên đến xin gặp hắn mới rời đi.
Sau khi trở về vương phủ, Lục Chiêm gọi Trọng Hoa vào trong điện.
“Hoàng thượng muốn gặp Đường Chấn. Trước tiên ngươi tìm người bắt chuyện với Đường Chấn, sau đó điều tra một lượt tất cả những người ở bên cạnh ông ta, có bất kỳ nghi ngờ gì thì nói cho ta biết.”
“Cuối cùng lại đi tìm một nơi kín đáo. Không chọn những nơi như quán rượu, quán trà, có quá nhiều người, tốt nhất là nơi dân cư thật bình thường, sau khi làm xong hãy quay về bẩm báo ngay với ta.”
Hoàng đế không muốn đưa người vào cung vì quá dễ khiến người ta chú ý, vậy thì cho dù Tấn vương phủ có phòng vệ nghiêm ngặt, có thể đảm bảo an toàn nhưng cũng không thể lựa chọn được.
Trọng Hoa lui ra ngoài, nhưng đi đến ngưỡng cửa thì quay lại, hỏi: “Thế tử, tại sao hoàng thượng lại để tâm đến tên Đường Chấn này vậy?”
Lục Chiêm nhíu mày: “Ta cũng không biết.”
Trọng Hoa gật đầu, lúc này mới rời đi làm việc.
Lục Chiêm ngồi một hồi, lại đứng dậy đi vào nội điện.
Mấy ngày nay, hắn cũng tiện thể điều tra cả Hà Trinh và Từ Lạc, trước mắt xem ra còn chưa nắm được thóp gì có giá trị, nhưng hoàng đế không hỏi không có nghĩa là không có vấn đề.
Hắn gọi Ngụy Xuân đến, dặn ông ta bố trí vài người đến huyện Hưng Bình. Tiếp đó, hắn lại gọi một thái giám đứng hầu ở bên ngoài vào: “Ta phải ra ngoài một chuyến, lấy chiếc quạt bằng ngà voi bọc gấm Tứ Xuyên thếp vàng ra đây cho ta.”
“Đã đến giờ ăn cơm rồi còn định đi đâu đây?”
Giọng nói của Tấn vương phi vang lên từ phía ngoài cửa, đi theo sau bà là thái giám bưng khay gỗ sơn mài và hộp thức ăn.
Lục Chiêm liếc mắt ra hiệu cho Ngụy Xuân lui xuống, còn bản thân ra tận cửa điện đón: “Mẫu phi sao lại tới đây?”
“Phụ thân con không có ở nhà, một mình ta ăn cơm trưa cũng thấy nhàm chán nên đến đây để ăn cùng với con.”
Hai mẹ con ngồi xuống sập gỗ, tức thì có người bày các món ăn ra. Vương phi đích thân múc canh cho hắn: “Đều là mấy món con thích ăn. Lúc trước con dưỡng thương phải kiêng này nọ, còn bây giờ có thể ăn mặn được rồi. Nhìn xem, gầy rộc cả ra rồi.”
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Tấn vương phi đều đến cung Diên Chiêu một chuyến, nhưng cũng không ở lại lâu, hôm nay vẫn là bữa cơm đầu tiên mà Lục Chiêm ăn chung với mẫu phi của mình từ sau khi hắn trở về.
Hắn đứng dậy nhận bát canh bằng cả hai tay, cũng không quên gắp thức ăn cho vương phi trước. Tấn vương phi cười nói: “Ta cứ có cảm giác rằng, từ sau khi bị thương, con đã thay đổi rất nhiều.”
Lục Chiêm cũng cười: “Đâu có? Không phải con vẫn xốc nổi và nghịch ngợm như vậy sao.”
Tấn Vương phi mỉm cười nhìn hắn, lắc đầu nhưng không nói gì.
Lục Chiêm cũng không nói gì, cúi đầu uống canh.
Sau khi trở về phủ, sự quan tâm của Tấn vương phi đã đưa hắn trở lại năm đó. Lý trí của Lục Chiêm nhắc nhở bản thân hắn phải hoàn toàn tin tưởng bà, nhưng sau khi bị Lục Quân ám toán, rồi lại bị kẻ địch chưa biết đoạt mạng, nói cho cùng thì có một số chuyện, hắn vẫn chẳng thể kể hết cho bà nghe được.
“Sao lại không ăn cá rồi?” Trong lúc phân tâm, hắn bỗng thấy vương phi chỉ vào cái đĩa trước mặt hắn.
“Món cá này hơi nhạt, con không thích lắm.” Lục Chiêm đặt đũa xuống. Hắn có một đầu bếp riêng, là vương phi bảo hắn tự chọn. Lúc trước hắn rất thích những món do ông ta làm, nhưng bây giờ lại cảm thấy không hợp khẩu vị cho lắm. “Ngày nào cũng ăn mấy thứ này khó tránh có phần nhạt nhẽo. Nên cho thêm ít ớt vào món hấp thì hơn, nhất định sẽ rất thơm.”
“Thêm ớt sao? Đó là cách làm của dân gian.” Tấn vương phi nghi ngờ nhìn hắn: “Ớt sẽ tổn thương đến dạ dày, hơn nữa chúng ta không cần phải lấy nó để nấu ăn.”
Lục Chiêm nghe thấy hai chữ dân gian, tay bưng canh lập tức dừng lại.
Hắn nhớ ra, suốt một năm ở Đàm Châu đều là do Tống Tương lo liệu chuyện bếp núc. Cách nấu nướng của nàng hoàn toàn khác với những đầu bếp của vương phủ, không tỉ mỉ và rắc rối như vậy, bình thường chỉ chưa đầy hai khắc là nàng đã chuẩn bị xong một bữa cơm dù chỉ có một mình, hơn nữa nguyên liệu đều rất bình thường, dụng cụ nấu nướng cũng rất bình thường, nhưng hương thơm của món ăn lại có thể khiến người ta thấy thèm đến chảy nước miếng.
Hắn nhớ buổi sáng ngày hắn rời đi, nàng nấu mì, còn làm thêm mấy đĩa rau trộn, một đĩa tóp mỡ vừa áp còn nóng bỏng được đảo ngay với tỏi băm và rau thơm, hắn đã cắm mặt vào ăn hết hai bát mì trộn.
Những nguyên liệu nấu ăn sơ sài đó, nếu là lúc trước thì hắn còn chẳng thèm nhìn liếc mắt một cái, vậy mà không biết tại sao qua tay nàng lại đều có thể biến thành những món mỹ vị. Một năm ở Đàm Châu, hai đứa nhỏ không bị sụt cân nào cũng là nhờ công lao của nàng.
Đôi khi hắn không thể hiểu nổi, trông nàng gầy yếu, hiền lành là vậy, sao cách nấu ăn lại có thể đơn giản, trực tiếp đến thế...
“Nếu như không hợp khẩu vị, lát nữa ta sẽ tìm thêm cho con hai đầu bếp am hiểu món Tứ Xuyên và Hồ Nam để cho con thay đổi khẩu vị.” Vương phi nhìn hắn nói.
Lục Chiêm hoàn hồn, gật đầu ăn thịt gà xé: “Cũng được.”
Vương phi mỉm cười, nói tiếp: “Mau mau khỏe lại đi, tháng sau phủ Thẩm thượng thư sẽ tổ chức tiệc mừng thọ cho lão phu nhân. Tháng trước đại cô nương nhà bọn họ cũng đã cập kê, diện mạo càng lớn càng xuất sắc, đến lúc đó con đi tham dự tiệc mừng cùng ta, thuận tiện cũng gặp thử một mặt.”
“Con là một nam nhi, còn đó là một cô nương, con gặp cô nương ấy làm gì chứ?” Lục Chiêm ưu nhã uống canh.
Vương phi nói: “Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, đến lúc cho con nghị hôn rồi. Thẩm gia là thế gia ngang hàng với ngoại tổ Dương gia của con. Tiểu thư Thẩm gia là tiểu thư khuê các có tri thức hiểu lễ nghĩa mà ai ai cũng nghe danh. Nếu có thể liên hôn với Thẩm gia, tuyệt đối có lợi cho con.”
“Nhưng chẳng phải con đã có Dương gia ủng hộ rồi sao?” Lục Chiêm đặt đũa xuống: “Chẳng lẽ gần đây ngoại tổ phụ có gì không hài lòng với con sao?”
Vương phi bưng trà lên súc miệng, sau đó mới nói: “Ngoại tổ phụ không có khả năng không hài lòng về con. Chỉ là, nếu có một gia tộc bên vợ giống như Thẩm gia thì sẽ chỉ càng có lợi cho con hơn.”
Lục Chiêm nhìn mẫu phi của mình, trầm ngâm một hồi mới nói: “Nhưng con nhớ mẫu phi từng nói, hy vọng con sẽ tìm được một cô gái tâm đầu ý hợp làm vợ.”
“Chính vì vậy ta mới bảo con gặp mặt Thầm cô nương trước.”
Vương phi nói thêm: “Không gặp, không tiếp xúc, thì làm sao con biết có tâm đầu ý hợp hay không chứ? Huống hồ tâm đầu ý hợp cũng không hề xung đột với môn đăng hộ đối.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận