Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 22: Tỷ của ta và huynh ấy là thanh mai trúc mã

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 437 lượt xem
  • 1866 chữ
  • 2021-09-02 21:53:42

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tống Tương đứng trong ngõ không hề ló mặt ra mãi cho đến khi xe ngựa chạy xa, nàng khẽ cau mày khi nhìn thấy có thị vệ vẫn đứng ở chỗ cũ.

Kiếp trước Lục Chiêm cũng không thường qua lại với Hà lang, vậy mà lần này lại lấy cớ cùng đi tham gia tiệc sinh thần của Tiểu Trăn Sơn để đến gặp Hà lang, hiển nhiên là có ý đồ khác.

Mà nếu mấy bức thư đó là do hắn đánh cắp, vậy thì việc hắn đến tìm người của Hà gia càng cho thấy rõ là có lý có cứ.

... Trước hết không cần quan tâm nhiều như vậy, hiện tại Tống Liêm đang ở chỗ hắn, có hắn trông giúp, vậy nàng có thể yên tâm đi thám thính tiếp, chuyện khác tính sau.

Vốn dĩ Tống Liêm chỉ muốn đánh lạc hướng đám người Lục Chiêm, nhưng thằng bé cũng không ngờ Lục Chiêm lại đưa mình đi luôn. Có một thoáng, cậu đã cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

“Đây có phải là xe ngựa của huynh không?” Cậu hỏi.

Lục Chiêm ừ một tiếng. Do mọi người đều “vốn không quen biết”, nên hắn không có ý định quá nhiệt tình với nhóc con này.

“To thật.” Tống Liêm ngồi trên giường gấm cẩn thận đánh giá xung quanh: “Lớn hơn cả giường của ta.” Lại hỏi: “Huynh muốn đưa ta đi đâu vậy?”

Câu này trái lại đã nhắc nhở Lục Chiêm một chuyện. Lần này, mặc dù không biết Tiêu Trăn Sơn còn mời những ai, nhưng chắc hẳn thân phận của những người tham dự đều sẽ không tầm thường. Tống Liêm tới nơi sẽ biết ngay đó không phải bữa tiệc bình thường, từ đó cũng chắc chắn sẽ biết hắn là ai. Như vậy, rất khó để đảm bảo trong lúc ngạc nhiên, thằng bé sẽ không nói ra chuyện hắn bị ngã ngựa hôm trước.

Hắn suy nghĩ một lát rồi mở quạt: “Đi tham gia tiệc sinh thần của thế tử Vĩnh An hầu, người ở đó đều không phải là người thường. Đến đó rồi không được ăn nói linh tinh, đặc biệt là đừng nói ra việc chúng ta đã quen biết thế nào, đệ cứ lo ngồi ăn là được.”

“Nếu thực sự có người hỏi, cứ nói khi phụ thân đệ còn sống, ta có quen biết với ông ấy là được, biết chưa?”

Lục Chiêm sợ dọa đến thằng bé, còn cố ý nói thật nhẹ nhàng.

Nào ngờ Tống Liêm không tỏ vẻ gì, còn chớp mắt nhìn hắn: “Tại sao huynh phải nói dối?”

Lục Chiêm gập cây quạt lại: “Nếu đệ không nghe lời, ta sẽ cho đệ xuống đi bộ đấy.”

Tống Liêm suy nghĩ một thoáng, quyết định “đại trượng phu” co được giãn được: “Được thôi. Mà huynh tên là gì vậy?”

“Ta họ Lục.”

Lục Chiêm liếc cậu một cái, mở ngăn kéo lấy ra một hộp điểm tâm.

“Lục công tử?”

“Xa lạ quá.” Lục Chiêm nheo mắt nhìn cậu: “Gọi Lục đại ca.” Nói xong liền đưa điểm tâm cho cậu nhóc.

Tống Liêm dịch người lại gần, nằm bò ra chọn lấy một cái bánh đào xốp giòn.

Lục Chiêm nhìn khuôn mặt thằng bé giống Tống Tương đến tám phần, mất một hồi mới rời được ánh mắt.

Người Tống gia đều rất đẹp, đây là một thực tế không thể chối cãi.

Mẹ vợ trước của hắn là một góa phụ xinh đẹp, hắn cũng đã từng nhìn thấy bức chân dung của Tống Dụ treo trên tường Tống gia, cũng là một vị văn sĩ tuấn tú, ôn hòa.

Lúc Tống Tương gả cho hắn, cho dù thân phận không tương xứng, nhưng chỉ dựa vào dung mạo thôi cũng đủ khiến cho hầu hết mọi người câm nín.

Còn thằng bé trước mặt này, tuy nói có hơi nhiều nhưng trông cũng rất tuấn tú, nói chung không khiến người ta thấy ghét.

…

Quán rượu mà Tiêu tiểu hầu gia chọn nằm ngay bên bờ hồ. Bây giờ là đầu tháng, thật sự không thể nói là tới thưởng trăng được, nhưng mọi người tụ tập lại cùng nhau cũng chỉ là để cho xôm tụ, dù không có trăng cũng có những trò vui khác.

Khi Lục Chiêm dẫn theo Tống Liêm và Hà lang đến, trong phòng đã có tiếng đàn tì bà truyền ra.

Thị vệ gác cửa vén rèm lên, vừa nhìn thấy Lục Chiêm thì lập tức mặt mày nịnh nọt khom lưng chạy ra đón chào. Nhưng vừa thấy Lục Chiêm còn dắt theo một đứa bé, nụ cười trên mặt gã tức thì đông cứng.

Lục Chiêm không thèm quan tâm, dắt Tống Liêm vào cửa rồi mới buông tay, cười chào hỏi với các vị khách đã tới trước đang lục tục đứng dậy: “Mọi người đến sớm thật đấy.”

“Ây dô! Cuối cùng thì đệ cũng đến rồi!” Tiêu Trăn Sơn sải bước đi tới chào đón: “Nếu hôm nay đệ không đến thì tiệc sinh thần của ta sẽ ảm đạm lắm đấy! Ấy, thế nào rồi, thế nào rồi? Vết thương khỏi hẳn rồi chứ? Mau ngồi xuống, ngồi xuống!”

Hiện nay trưởng công chúa vẫn còn rất minh mẫn, sáng suốt, qua lại với Tấn vương phủ cũng thân thiết. Tấn vương phi thường đưa Lục Chiêm đến Vĩnh An hầu phủ thăm công chúa. Vĩnh An hầu hiện giờ là trưởng tử của trưởng công chúa, chưởng quản viện Tôn Chính.

Lục Chiêm chỉ vào Hà lang và Tống Liêm: “Ta còn dẫn theo hai vị khách đến chúc mừng thọ tinh đây.”

Tiêu Trăn Sơn cười ha ha, vỗ vai Hà lang: “Nghe nói Thành Di huynh sẽ tới, nên ta đã chuẩn bị riêng cho huynh! Huynh qua xem thử đi, đây là ai?”

Hà lang nhìn theo hướng chỉ tay thì thấy một người đang ngồi đằng xa, không khỏi cười nói: “Phó Anh huynh? Không ngờ huynh cũng có quen biết với tiểu hầu gia đấy!”

Phó Anh mỉm cười, chắp tay chào: “May có tiểu hầu gia không chê, lúc trước từng có giao thiệp.”

Tiêu Trăn Sơn giải thích: “Ngày hôm đó vốn dĩ ta đến nha môn để tìm huynh nhờ sửa giúp bài văn, ai ngờ huynh không có ở đó, ta đành nhờ Phó công từ giúp cho, lúc sau cầm về thì được cha ta khen ngợi hết mực!”

“Ca hai là đồng liệu trong cùng một nha môn. Ta nghe nói quan hệ của hai người cũng khá tốt nên cố ý mời cả Phó công từ đến để mọi người cùng vui vẻ!”

Nói xong, hắn ta đứng tránh sang bên, sau đó mới đến chào hỏi Lục Chiêm. 

Lục Chiêm vẫn đứng bất động, mỉm cười hỏi Tống Liêm: “Liêm ca nhi, đệ muốn ngồi ở đâu?” 

Lúc này Tiêu tiểu hầu gia mới để ý đến đứa bé bên cạnh Lục Chiêm!

“Đây là…”

Hắn ta vừa mở miệng, ánh mắt của tất cả những người đang có mặt cũng đồng loạt tập trung vào đứa bé mặc quần áo vải thô.

Lục Chiêm trong mắt thiên hạ là ai chứ? Đó chính là vị hoàng tôn đầy hăng hái, là thế tử cực kỳ được sủng ái của Tấn vương phủ, là chàng thiếu niên tự do phóng khoáng, có ai dám gán ghép hắn với vai trò một người trông trẻ chứ?

Điều mấu chốt là, bọn họ cũng chưa bao giờ nghe nói qua trong Tấn vương phủ có đứa trẻ nào lớn như vậy!

“Đây không phải là Liêm ca nhi sao?”

Mọi người vẫn còn đang sửng sốt, Lục Chiêm cũng đang thông qua thái độ thờ ơ của mình để bày tỏ sự khó chịu khi mọi người đã xem nhẹ Tống Liêm, thì Phó Anh đang đứng cạnh Hà lang đột nhiên bước tới.

Lục Chiêm ngẩng đầu lên đầu tiên, nhìn về phía người thanh niên với dáng vẻ đường đường trước mặt, người này hiện đang là quan chính bộ Hộ.

“Thật trùng hợp á, Phó đại ca.”

Chưa đợi hắn quan sát xong, Tống Liêm đã bình tĩnh chào hỏi với người vừa mở miệng.

Lục Chiêm nhướng mày: “Hai người có quen biết?”

Phó Anh vội vàng chấp tay: “Tại hạ từng là hàng xóm lâu năm với Tống đại nhân. Sau này Tống gia chuyển đến thôn trang sinh sống, mới ít qua lại hơn.” Nói xong hắn ta lại nhìn sang Tống Liêm: “Sao đệ lại ở đây?”

Tống Liêm ngẩng đầu liếc nhìn Lục Chiêm: “Đệ đến cùng Lục đại ca.”

Lục đại ca!

Đến những đứa trẻ quý tộc ở trong kinh thành này cũng không có mấy đứa dám gọi Lục Chiêm như vậy!

Lục Chiêm cũng không ngờ lại gặp được người quen của Tống gia ở đây. Hắn cười giải thích: “Liêm ca nhi với tỷ tỷ của cậu nhóc đi lạc nhau, bị ta gặp phải nên dẫn theo đến đây luôn. Nếu đã là người quen, vậy thì tốt rồi.”

Nói xong, hắn giới thiệu với mọi người: “Đây là công tử của đại nhân Tống Dụ ở viện Hàn Lâm lúc trước. Liêm ca nhi, đến chào hỏi với tiểu hầu gia đi.”

Tống Liêm bước tới, đoan chính hành lễ.

Cậu là khách của Lục Chiêm, Tiêu Trăn Sơn làm sao dám nhận đại lễ này của cậu? Bởi vậy, hắn ta vội vàng tránh ra, sau đó mời mọi người ngồi xuống ghế, đồng thời gọi người mang thêm bát đũa lên.

Trên bàn đã bày ra sáu bộ bát đũa, có thể thấy ban đầu chỉ định có sáu người, ngoài bốn người của đám Lục Chiêm, tính ra còn có hai người chưa đến, trong đó bao gồm cả Lục Quân. Lục Chiêm mới hỏi: “Chỉ mấy người chúng ta sao?”

“Hầy, tháng trước ta mới uống say rồi gây chuyện khá lớn, cho nên hôm nay cũng không dám láo nháo. Nhưng mà chỉ mấy người chúng ta tụ tập vui vẻ với nhau cũng đủ rồi.”

Lục Chiêm cũng nhớ ra, tháng trước vị tiểu hầu gia này đúng là đã đánh công tử của Du thị lang một trận ở ngay trên bàn rượu, bị trưởng công chúa hạ lệnh đánh mười roi, sau đó còn bị áp giải đến Du gia để xin lỗi, bèn cười nói: “Sau này phải uống ít lại.”

Tiêu Trăn Sơn kéo ghế cho hắn: “Nhưng lúc trước đệ cũng đâu có nói như vậy. Chẳng phải đệ nói thiếu niên không ngông cuồng sẽ uổng phí sao?”

“Trước khác nay khác.” Lục Chiêm ngồi xuống, nhân cơ hội hỏi thăm tình hình hiện tại của Du gia.

Tiêu Trăn Sơn là thọ tinh, ngồi ở đầu, bên trái là Lục Chiêm, ngay dưới Lục Chiêm là Tống Liêm. Ở phía đối diện là Hà lang và Phó Anh. Người vẫn chưa đến đủ, cho nên chỉ gọi mang lên một ít điểm tâm và trà trước, mọi người vừa uống trà vừa trò chuyện.

Lục Chiêm để ý thấy Phó Anh liếc nhìn về phía Tống Liêm vài lần, dường như muốn nói chuyện với Tống Liêm, nhưng bởi thân phận của những người đang ngồi đây nên không dám vượt quá quy tắc.

Tranh thủ lúc Tống Liêm gắp sửa sợi, Lục Chiêm giơ chén trà lên che mặt, hỏi nhỏ thằng bé: “Phó gia với nhà đệ thân thiết đến mức nào?”

Tống Liêm từ tốn giơ đũa lên: “Trước đây hai nhà bọn ta chỉ cách nhau một bức tường. Phó lão gia cũng từng nói, tỷ tỷ của ta và Phó đại ca là thanh mai trúc mã.”

Chén trà của Lục Chiêm dừng ngay trước miệng.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top