Không ngờ nàng ấy còn có trúc mã?
Lục Chiêm đặt chén xuống: “Vậy sao?”
Điều này đúng là mới lạ, từ trước tới nay hắn đều chưa từng nghe nói.
“Thật mà, trước đây Phó đại ca thường đến xin cha ta chỉ dạy học vấn, cả hai hay chơi đùa cùng nhau.”
Tống Liêm ăn xong sứa sợi mới ngẩng đầu: “Lục đại ca, huynh phản ứng mạnh như vậy, có phải là có tơ tưởng gì đó với tỷ tỷ ta không?”
Lục Chiêm nhìn cậu, cuối cùng nuốt ngụm trà vừa nhấp xuống cổ họng: “Đệ nghĩ nhiều rồi, ta chỉ tò mò thôi.”
Khó khăn lắm mới giành lại được tự do, chẳng lẽ hắn lại luẩn quẩn như vậy sao?
Tên Phó Anh này, tuổi còn trẻ đã trúng tiến sĩ, cũng được gọi là có tiền đồ, chỉ là không biết có đáng tin cậy hay không.
“Vậy tại sao huynh lại tặng tiền tặng điền trang cho tỷ tỷ ta?”
Lục Chiêm trầm mặc một hồi: “Chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Tống Liêm thở dài.
Lục Chiêm tiện tay từ chối chén rượu mà Tiêu Trăn Sơn rót, hỏi thằng bé: “Đệ thở dài cái gì?”
Tống Liêm nhìn hắn: “Nếu ta nói ra, huynh không được tức giận đâu đấy.”
Lục Chiêm đáp chắc nịch: “Không tức giận.”
“Thầy bói nói, tỷ tỷ ta có tướng vượng phu, con mắt nhìn của huynh kém thật.”
Tống Liêm vừa cúi đầu cảm ơn Hà lang đã chuyển món ăn đến trước mặt cậu, vừa nói: “Tỷ tỷ ta trông xinh đẹp như vậy, lại dịu dàng lại bản lĩnh, hiếm có biết bao chứ.”
Nói xong, cậu liếc nhìn Lục Chiêm một cái, lại nói: “Nhưng có lẽ huynh không thích hợp với tỷ ấy thật.”
Nửa đầu hắn không tập trung nghe cho lắm, nhưng đến câu này thì hắn nghiêm mặt lại, hỏi: “Tại sao ta không thích hợp?”
Tống Liêm nhìn nữ nhạc sư đang đánh đàn tỳ bà ở trong góc bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Sắc mặt Lục Chiêm tức thì hơi đen lại.
Hoàng đế quản thúc hoàng tộc khá nghiêm ngặt, tuyết đối không cho phép con cháu hoàng tộc phiêu kỹ, nuôi đào kép. Cho nên bình thường dù có muốn mua vui cho các buổi tiệc, bọn họ cũng chỉ mời hai người thanh quan nhi (gái thanh lâu bán nghệ không bán thân) tới múa hát cho thêm phần vui vẻ.
Hôm nay là sinh thần của Tiêu Trăn Sơn, ngồi ở đây đều là người có học, mời một người tới đánh đàn tì bà để thêm chút âm nhạc cho vui cũng không hề có gì đáng chê trách. Tại sao cái thằng bé này lại trưng ra ánh mắt “đầy ẩn ý” vậy chứ?
Hắn ngồi yên một lúc, rồi mới nói với Tiêu Trăn Sơn: “Trong Giáo Phường tư có một vị nhạc sư tên là Lý Diên Thiện, kỹ nghệ không tồi, có một vài khúc nhạc đánh đến xuất thần nhập hóa. Ta nhớ mẫu thân ta còn từng giới thiệu cho hoàng cô tổ mẫu.”
Hắn đương nhiên không thể kêu nhạc sư rời đi để rồi làm mất hứng của Tiêu Trăn Sơn, rồi lại cũng không thể giải thích nhiều như vậy với một đứa bé, nhưng nếu đã bị chỉ thẳng mặt rồi, hắn cũng không thể nào dạy hư thằng bé được.
Tiêu Trăn Sơn liếc nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tống Liêm đang ngồi bên cạnh hắn, lại nhìn về phía nữ nhạc sư xinh đẹp, lập tức vỗ trán: “Xem ta này! Sao có thể mời đào kép đến biểu diễn trước mặt trẻ con chứ? Mau đi mời Lý nhạc sư!”
Lục Chiêm vượt qua chủ nhân thay đổi nhạc sư, cho nên cảm thấy có hơi quá bèn gọi một thái giám đến: “Hôm nay là sinh thần của tiểu hầu gia, ngươi về phủ lấy hai vò rượu Thanh Ngọc đến đây, để góp vui cho tiểu hầu gia.”
Tiêu Trăn Sơn vội vàng đứng dậy: “Đã nói ta là ông chủ, sao có thể để đệ tiêu pha được?”
Lục Chiêm nói: “Ta bị thương mới lành, không thể uống rượu, hai vò rượu đó, xem như là phạt ta cũng được.”
Tiêu Trăn Sơn khách sáo vài câu, sau lại cũng không từ chối nữa.
Tống Liêm quay đầu nhìn thấy nữ nhạc sư lui xuống, lại nhìn về phía Lục Chiêm.
Lục Chiêm vừa mới cảm thấy thoải mái hơn, đã lại bắt gặp ánh mắt của Tống Liêm, vẻ mặt hắn tiếp tục gượng gạo: “Nhìn cái gì?”
“Có phải đàn ông đều thích ngắm phụ nữ đẹp không?”
Lục Chiêm giật thót: “Sao đệ lại hỏi câu đó?”
“Tỷ tỷ ta nói đó. Tỷ ấy còn nói, thực ra phụ nữ cũng thích ngắm trai đẹp.”
Lục Chiêm nhìn thằng bé, mãi không thốt ra được lời nào. Đây là những lời “vợ cũ” đã sống chung bảy năm với hắn, người trầm mặc, ít nói, nề nếp đấy đã nói ra sao?
“Nhưng bây giờ ta cũng phát hiện ra, lời này không đúng hoàn toàn,” Không để hắn nói gì, Tống Liêm đã nói tiếp ngay: “Vì huynh là đàn ông mà lại không thích nhìn phụ nữ đẹp, nên có thể thấy trên thế giới này cũng có dị loại. “
Lục Chiêm: “Trọng Hoa, đưa Tống công tử sang bàn khác!”
Thằng nhóc này quá lắm lời.
“Bẩm tiểu hầu gia, Tịnh An vương và Chung công tử đến rồi.” Tùy tùng đứng ngoài cửa đúng lúc dẫn Lục Quân đi vào.
…
Tống Tương trở lại Hà phủ, Hà Trinh đã không còn ở trong thư phòng.
Nàng trèo vào từ cửa sổ sau, trước hết nhìn quanh một lượt, sau đó bước tới trước giá sách, mở tất cả các ngăn kéo có thể mở ra xem.
Hầu hết bên trong đều là công văn, còn lại là những thứ như thư từ, thư pháp và tranh vẽ. Không có hồ sơ quan trọng gì nên chắc chắn còn có chỗ cất giữ khác.
Ánh mắt của nàng dừng lại ở ngọn đèn trên tường một lúc lâu, cuối cùng nàng cũng không động vào nó.
Một quan viên có quyền lực, có chức tước như Hà Trinh, thông thường trong thư phòng sẽ lắp đặt cơ quan. Nếu nàng động vào, e rằng muốn rời khỏi đây cũng sẽ thành vấn đề.
Nhưng nàng không bỏ cuộc. Sau khi nhìn lại cả căn phòng này một lần nữa, cuối cùng nàng bước đến chỗ chiếc bình sứ to bằng nửa người có cắm vài cuộn thư pháp và tranh vẽ, sau đó tiện tay rút một vài cuộn mở ra xem.
Là tranh phong cảnh, nhìn có vẻ là do Hà Trinh tự vẽ, đa số là phong cảnh vùng phía Bắc, núi non trùng điệp, vô cùng hùng vĩ. Mỗi bức tranh đều có cảnh tượng khác nhau, nhưng hầu hết chúng đều có vẽ hoa mẫu đơn.
Hoa mẫu đơn ở Lạc Dương rất nổi tiếng, nàng tiện đà nhìn xuống phía dưới, thấy ngay hai chữ “Lạc Dương” ở chỗ lạc khoản (tên họ của người vẽ, ngày vẽ, v.v…).
Nàng lại nhìn ra ngoài sân, quả nhiên cũng trồng vài chậu hoa mẫu đơn.
Tống Tương trả đồ về chỗ cũ, lại nhìn một lần nữa rồi mới rời khỏi phòng.
Trong bóng đêm, nàng đứng dưới hành lang một lúc, rồi mới quay trở lại con ngõ phía sau.
Tôi tớ của Hà phủ đều sống ở con ngõ đằng sau.
Buổi chiều nàng hỏi thăm mấy người ăn xin thì được biết, Đường Chấn đã ở Hà gia mười mấy năm, hiện cả nhà ông ta đều làm công việc tay chân trong Hà gia, sống trong một căn nhà ở ngay con ngõ phía sau phủ.
Tống Tương đến đó nhưng không tìm thấy Đường Chấn, đi được nửa chừng thì nghe thấy có tiếng người nói chuyện. Lúc đấy nàng mới biết, Đường Chấn đã đến quán trà đầu đường gặp bạn bè.
Tống Tương đoán đám người Lục Chiêm sẽ không tan tiệc sớm được, thế là lại đến quán trà đầu đường xem thử. Quả nhiên Đường Chấn đang uống trà, xem kịch với hai người trung niên khác, nhìn thân phận của hai người này cũng không chênh lệch với ông ta là mấy.
Tống Tương ngồi trong quán một lúc, cuối cùng mới rời quán, quay lại trước cổng Hà phủ, đi tìm người ăn xin mà nàng đã gặp lúc chiều, cho người đó ít tiền, đồng thời cũng dặn dò mấy chuyện.
…
Lục Quân đến rồi, còn Tống Liêm cũng không bị Lục Chiêm đuổi ra chỗ khác nữa.
“Chung công tử” Chung Dục là Nhị gia của phủ Nam Bình Hầu, người vợ kiếp trước của Lục Quân chính là em gái của Chung Dục.
Lục Quân vừa ngồi xuống thì cũng nhìn thấy Tống Liêm, khó tránh khỏi hỏi han một phen. Sau khi Tiêu Trăn Sơn giải thích, Lục Chiêm lại bảo Tống Liêm đứng dậy chào hỏi một lần nữa.
Lục Quân ngạc nhiên nhìn Lục Chiêm, sau đó mỉm cười bảo Tống Liêm ngồi xuống. Đúng lúc này, Lý nhạc sư cũng đã được mời đến, ôm cây đàn ngồi trước bức bình phong, bầu không khí của tiệc mừng sinh thần cũng bắt đầu được gợi lên.
Trong bữa tiệc này, Tống Liêm chỉ được coi là một khúc nhạc đệm mà thôi.
Lục Chiêm lấy trà thay rượu, uống với bọn họ hai vòng, rồi mới hỏi chuyện Hà lang: “Nghe nói mấy ngày trước, trong nhà huyện lệnh huyện Hưng Bình bị mất trộm, có chuyện như vậy thật sao?”
“Thế tử cũng có nghe nói tới chuyện này ư?” Hà lang tò mò.
“Ta có một thị vệ là người huyện Hưng Bình. Mấy ngày trước y có về quê, nghe được chuyện đấy. Mấy ngày nay lại có không ít người bàn tán xôn xao. Muốn không biết cũng thật khó.”
“... Ta nhớ huyện lệnh huyện Hưng Bình hình như là họ hàng nhà người. Thế nào, vụ án đã có kết quả chưa? Đã tìm thấy đồ vật bị mất chưa?”
Hà lang cầm chén lên: “Vẫn chưa, hoàn toàn không biết là ai làm.”
“Nếu không phải thứ quan trọng thì cũng không sao cả.” Lục Chiêm tiện tay gắp thịt viên ở xa cho Tống Liêm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận