Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 24: Trúc mã sốt sắng

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 427 lượt xem
  • 1819 chữ
  • 2021-09-02 22:31:29

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Ai nói không phải chứ? Hà lang nói đến đây lại nâng chén với hắn: “Nói ra thì, mấy ngày trước nghe nói thế tử gặp chuyện không may, vốn dĩ ta cũng định tới cửa thăm hỏi, nào ngờ bái thiếp đưa tới vương phủ thì lại được cho biết là thế tử tạm thời không gặp khách, cho nên cũng đành thôi. Hôm nay được thế tử mời tới đây gặp mặt một phen, vậy xin cho ta được tính thế tử một chén”

Lục Chiếm thấy y nói lảng sang chuyện khác, khẽ nhếch môi cười, cũng đặt đũa xuống, cầm chén trà lên.

Thứ mà hắn lấy được từ chỗ Từ Lạc chính là mấy bức thư tín, tất nhiên là hắn cũng đã xem qua mấy bức thư đó, đều là thư nhà mà Hà Trinh viết lúc nhậm chức ở Lạc Dương, gửi về cho Từ Lạc, mà nội dung trong thư cũng chỉ là những trao đổi, hiểu biết của Hà Trinh lúc ở Lạc Dương. Ban đầu hắn cũng không thấy có gì đặc biệt, nhưng rồi, trong bức thư đó lại từng xuất hiện cái tên, Đường Chấn.

Hà Trinh nhậm chức ở Lạc Dương đã là chuyện của mười bảy, mười tám năm trước, còn Đường Chấn với hộ tịch ở Lũng Xuyên lại tới Hà phủ vào mười sáu năm trước. Điều này chứng tỏ, trước khi tới Hà phủ, Đường Chấn và Hà Trinh cũng đã quen biết nhau. Với gia thế của Hà Trinh, tại sao ông ta lại quen biết với một tạp dịch chứ? Hơn nữa, lại còn nhắc tới người đó trong thư nhà?

Lục Chiêm mời Hà lang tới đây, tất nhiên là có ý thăm dò thử. Mà trước mắt, việc Hà lang lảng tránh càng có vẻ có hơi quái dị.

Giữa Hà Trinh và Đường Chấn chắc chắn có bí mật gì đó, cho nên mới khiến hoàng đế để mắt tới.

Vậy thì kiếp trước, sau chuyện này, vị trí của Hà Trinh ở trong triều lại không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, đó là do hoàng đế đã loại trừ nghi ngờ với ông ta, hay là chuyện không hề giống như suy nghĩa của hắn? Trên thực tế, Hà Trinh không hề nắm giữ cái thóp nào có thể gây ảnh hưởng tới cục diện triều chính?

Dù sao, hoàng đế đã nói là muốn đích thân gặp mặt Đường Chấn, hơn nữa còn nói phải âm thầm xuất cung để gặp mặt. Trước mắt xem ra, không giống như là đi hỏi tội.

Người hầu bước tới rót thêm nước trà, Tiêu Trăn Sơn bèn chuyển chủ đề sang Lục Chiêm: “Lúc trước nghe Tử Hòe nói đệ bị thương rất nặng, còn chưa kịp hỏi thăm sao đệ bị thương đấy? Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh đệ chưa bao giờ thiếu tùy tùng, tại sao lần này lại bị thương rồi máu me khắp người nữa?”

Lục Chiêm đặt đũa xuống: “Hôm đó ta cưỡi ngựa tới dưới chân núi ở vùng ngoại ô phía đông thì nhìn thấy có con hoẵng chạy ra, ta bèn đuổi theo lên núi. Lúc đang leo lên chỗ vách đá thì con ngựa bị hụt chân, thế là ta ngã xuống dưới. Ngựa của thị vệ sao nhanh bằng ngựa của ta? Cho dù đuổi kịp cũng chẳng kịp kéo ta lại được.”

Đây cũng chính là sự thật mà Trọng Hoa đã mang theo người đi ngụy tạo ra.

Lục Quân bèn hỏi: “Ngã ở trên núi ngoại ô phía đông, tại sao lại đi vào từ cổng thành phía nam chứ?”

Lục Chiêm mỉm cười nhìn y: “Tam ca còn hỏi cái này nữa à. Còn không phải vì hôm đó phụ thân đi hoàng lăng, đi đằng cửa Đông đấy. Từ chân núi ở ngoại ô phía đông tới cửa Đông hay cửa Nam đều không hơn kém nhau là bao, mà đệ sợ đi cửa Đông gặp phải phụ thân, bèn chuyển sang đi cửa Nam. Phụ thân chỉ biết là đệ ngã bị thương thôi, cho nên về phủ rồi, Tam ca đừng nói lỡ miệng đấy.”

“Đệ đấy!” Lục Quân cười, chỉ hắn, nhưng rồi lại nghiêm mặt dặn dò: “Lần sau không được liều lĩnh như vậy nữa, nếu không phụ thân và vương phi lại lo lắng.”

Lục Chiêm cười phất tay, ánh mắt nhìn qua chỗ khác.

Lúc đó nói dối về tình hình vết thương là để xem thử phản ứng của mọi người, bây giờ Lục Diệu vẫn cư xử như cũ, chỉ có Lục Quân vẫn tỏ ra cực kỳ quan tâm hắn, thậm chí bây giờ còn hỏi thăm thực hư về vết thương của hắn. Điều này không khỏi quá kỳ quặc.

Nhưng nếu Lục Quân là kẻ chủ mưu, như vậy y chắc chắn đã biết chân tướng từ lâu, cũng chắc hẳn đã có bước hành động tiếp theo, mà sẽ không ngây ngốc tiếp tục ngồi đây cố gắng tóm lấy sơ hở của hắn.

Rốt cuộc vì sao y có kiên nhẫn đến như vậy?

Tống Tương đứng bên đường chờ chưa được bao lâu thì tên ăn mày đã quay trở lại.

“Thế nào?” Nàng đưa hai xâu thịt nướng cho tên ăn mày.

Tên ăn mày cắn từng miếng to, nhồm nhoàm nói: “Hai mươi năm trước, Hà đại nhân từng làm quan ở Lạc Dương, làm đủ hai kỳ mới điều đi.”

“Vị Đường quản sự kia thì có lai lịch thế nào?”

“Hà đại nhân điều khỏi Lạc Dương, quay thẳng trở lại kinh thành nhậm chức, Đường quản sự vào Hà phủ sau khi Hà đại nhân về kinh, cũng làm được hơn mười năm rồi. Ông ấy có kinh nghiệm, vừa vào Hà phủ là lên làm quản sự luôn.”

“Ông ấy nguyên quán ở phía Nam, nhưng vào kinh từ lúc còn rất trẻ, vẫn luôn ở lại trong kinh cho nên cũng coi như là người Yến kinh rồi.” Tên ăn mày ăn xong xâu thịt rồi, còn liếm que xiên bằng tre.

Tống Tương bèn chia thêm hai xấu thịt nữa cho tên ăn mày.

Hai kỳ tức là sáu năm, có thể thấy Hà Trinh đã ở Lạc Dương ít nhất sáu năm trời. Chắc hẳn ông ta đã có một thứ tình cảm đặc thù với Lạc Dương, cũng như đã gửi gắm nó vào trong những bức tranh, vần thơ.

Còn người tên Đường Chấn kia, nếu ông ta đã ở Hà gia mười mấy năm, lại còn được đích thân Hà Trinh cất nhắc, chứng tỏ cũng rất được Hà Trinh tin tưởng

Nếu Hà Trinh và Từ Lạc chỉ là quan hệ thân thích bình thường, vậy thì phái thân tín đích thân đưa thư qua lại, có phải là quá thận trọng không?

 “Còn có một chuyện không biết người có muốn nghe không?”

 Có lẽ nàng quá mức hào phóng nên tên ăn mày bỗng tỏ ra do dự, hỏi dò nàng.

Tống Tương ra hiệu là y mới mở miệng ngay: "Đồng quản sự này biết nói tiếng vùng Lạc Dương.”

“Hử?” Tống Tương ngồi thẳng lưng.

Tên ăn mày gật đầu: “Có một lần ta thấy ông ta bắt chuyện với một lái buôn tới từ Lạc Dương đi trên đường, dùng chính tiếng Lạc Dương để nói chuyện với nhau.”

Tống Tương suy tư: “Lái buôn kiểu nào? Sao ngươi biết là tiếng Lạc Dương?”

“Lúc trước có một ông lão cũng ăn xin cùng ta là người Lạc Dương, ông ấy hay chửi ta bằng tiếng Lạc Dương, dần dần ta cũng nghe hiểu được. Người lái buôn đó giao hàng cho cửa hàng đồ sứ. Hôm ấy Đường quản sự cũng vào cửa hàng xem đồ sứ, gặp phải bèn hàn huyên mấy câu. Lúc đó ta đứng ngay ngoài cửa.”

“Cụ thể bọn họ đã nói cái gì?”

“Thì cũng chỉ là hàn huyên thôi, hỏi thăm quê nhà của nhau, còn đâu không có gì nữa. Nhưng mà Đường quản sự nói tiếng Lạc Dương rất trôi chảy, không giống kiểu mới học bập bẹ.”

Tin này khiến Tống Tương hơi bất ngờ. Đường Chấn là người Yến kinh, vẫn luôn ở kinh sư, sau khi Hà Trinh về kinh rồi mới vào Hà phủ, căn bản không tồn tại việc ông ta đi theo Hà Trinh tới Lạc Dương rồi học nói tiếng địa phương, vậy vì sao ông ta lại biết nói tiếng Lạc Dương?

Tống Tương suy nghĩ một thoáng, cúi người chìa hai xâu thịt cuối cùng tới trước mặt tên ăn mày: “Chuyện hôm nay ta tìm ngươi, chớ có nói cho người khác. Nếu ngươi đồng ý thì cho ngươi cái này. Nếu ngươi có thể tiếp tục giám sát cho ta thì lần sau ta tới, sẽ lại mua thịt cho ngươi ăn.”

Tên ăn mày gật đầu: “Chỉ cần ngươi không nói, ta chắc chắn cũng sẽ không nói.”

Tống Tương rời đi, tơi chỗ sạp hàng của người bán kẹo.

Đã lâu vậy rồi, chắc hẳn đám người Tống Liêm cũng sắp ăn xong.

...

Bên phía quán rượu, sau mấy chén rượu, bầu không khí cũng dần dần bình tĩnh lại.

Mặc dù không đói, nhưng Tống Liêm cũng không có chuyện gì để làm nên ngồi yên ở bên cạnh, vừa ăn vừa nghe mấy người chuyện trò, không ngờ cũng ăn hết hai bát cơm. Trong lúc người hầu dọn dẹp bát đũa, Phó Anh tranh thủ lúc những người khác đang mải mê nói chuyện trời đất, tìm được cơ hội lại gần chỗ Tống Liêm.

“Sao đệ lại ở cùng với thế tử Tấn vương?”

Tống Liêm ăn chực được một bữa cơm, cho nên dù gặp phải người quen cũng sẽ không để lòi ra chuyện của Lục Chiêm, bởi vậy thằng bé nói lại y theo lời Lục Chiêm đã dặn lúc trước.

Phó Anh biết cậu đi lạc Tống Tương, hơn nữa lại chỉ có một mình, tức thì nhíu mày lo lắng: “Tại sao lâu vậy rồi mà muội ấy còn không có tin tức? Liệu có gặp nguy hiểm gì không?”

“Không sao đâu. Tỷ của đệ rất thông thạo đường đi lối lại trong kinh thành này.”

Phó Anh chỉ cho là cậu còn bé nên mới ung dung như vậy, chỉ đành rầu rĩ nhìn về phía cửa. Nhưng ngoài cửa im ắng vô cùng, thọ yến của tiểu hầu gia mà lại chẳng có nổi một người tới quấy rối.

“Mấy năm nay nhà đệ ở ngoại ô phía nam thế nào?” Phó Anh thôi nhìn ngoài cửa, quay sang hỏi thăm Tống Liêm.

“Cũng khá được.” Tống Liêm đáp: “Ở dưới thôn trang vừa rộng rãi lại thoải mái, ngày nào tỷ tỷ cũng làm các món ngon cho đệ ăn.”

Ánh mắt Phó Anh cũng trở nên dịu dàng: “Muội ấy vẫn thích tự tay làm mọi thứ nhỉ?”

Đúng lúc này, Trọng Hoa vén rèm cửa đi vào: “Bẩm thế tử, Tống cô nương tới.”

Phó Anh nghe vậy, tức thì đứng lên, nhìn về phía cửa.

Lục Chiêm đang nghe đám người Tiêu Trăn Sơn lải nhải, vừa vặn nghe thấy nửa câu sau của Trọng Hoa, nhưng vừa nghiêng đầu nhìn về phía cửa thì bắt gặp Phó Anh đã vô thức đi tới chỗ tấm rèm.

Lục Chiêm bèn nói: “Ở đây có nhiều người, mời Tống cô nương đứng luôn sau bức rèm nói chuyện thôi.”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top