Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 25: Phó công tử đúng là người tinh tế

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 435 lượt xem
  • 1997 chữ
  • 2021-09-02 23:04:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Một lúc sau, cửa được mở ra, có hai bóng người đi tới một là thi vệ một là người thiếu nữ yểu điệu mặc trang phục màu xanh ngọc.

Bức rèm đã chặn mất tầm nhìn, khiến mọi người không thấy rõ gương mặt, tuy vậy mấy người đang ngồi đây đều bất giác vươn dài cổ ra cố nhìn cho rõ.

Phó Anh đứng ngay cạnh bức rèm, bèn vén rèm lên bước hắn ra ngoài. 

“Tương Tương!”

Khoảnh khắc bức rèm bị vén lên, gương mặt của người sau bức rèm cũng hiện rõ trước mắt mọi người, khiến tất cả đều im lặng.

Bởi vì lần trước Tống Tương đã ép Lục Chiêm viết giấy cam đoan, vậy mà hôm nay hắn vẫn chịu “ra tay giúp đỡ”, nói thế nào thì nàng cũng phải làm cho đủ lễ nghĩa, huống chi nơi Tống Liêm ăn chực lại còn là tiệc sinh thần của Tiêu Trăn Sơn, không đi vào hành lễ chào hỏi một cái cũng không được. Nhưng nàng chỉ vừa mới bước tới trước rèm, hướng vào trong phòng, nhún chân xuống thì đã có người nhận ra nàng rồi.

Nàng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy người bước ra: “Phó đại ca?”

“Tống cô nương này có dung mạo rất khá đấy.”

Tiêu Trăn Sơn ngồi trong phòng, mở miệng khen đầu tiên.

Lục Quân cũng nhìn một hồi mới thu hồi tầm mắt.

Hà lang nhìn Lục Chiêm, phân bua: “Tống cô nương là con cái nhà thanh lưu, chúng ta không nên thất lễ như vậy.”

Cả nhóm người mới thôi bàn tán, không nhòm ngó lung tung nữa.

Lục Chiêm ngồi ngả người trên ghế, nhàn nhã cầm nắp trà lên, đậy chén trà của mình lại. Sau đó hắn mới đứng dậy, kéo tay Tống Liêm, bảo: “Đi chào tiểu hầu gia cùng với các vị ở đây đi.”

Tống Liêm đứng dậy, cúi người chào: “Đa tạ tiểu hầu gia mời cơm.”

Tiêu Trăn Sơn cười ha ha, đáp: “Tống tiểu công tử khách sáo.”

Lục Chiêm quay người, dẫn theo Tống Liêm đi về phía rèm châu. Xuyên thấu qua khe hở giữa những chuỗi rèm châu, hắn thấy Tống Tương đang trò chuyện vui vẻ với Phó Anh. Kiếp trước, nàng đi theo hắn chịu nhiều sóng gió như vậy nhưng vẻ mặt lúc nào cũng rất bình tĩnh như không, còn bây giờ, nụ cười hiện ra trên gương mặt, trong ánh mắt của nàng, trông thực sự rất rực rỡ.

Lúc rèm châu bị vén lên, Tống Tương cũng quay lại nhìn theo hướng tiếng động truyền tới, vừa hay bốn mắt nhìn nhau, nàng cũng thi lễ: “Đa tạ thế tử.”

Lục Chiêm nhìn nụ cười trên gương mặt nàng biến mất ngay khi nhìn thấy hắn, chỉ phất tay để Tống Liêm đi ra.

Từ lúc hai người thành thân, hắn cũng chẳng bao giờ nghĩ tới việc, nàng còn có thể có qua lại với người đàn ông khác, lại càng chưa bao giờ nghĩ tới việc, sẽ có một ngày bản thân chỉ có thể mở to mắt nhìn nàng nói cười vui vẻ với người đàn ông khác.

Hắn chẳng thể ngờ tới, không có thánh chỉ tứ hôn đó, nàng lại có thể sống phóng khoáng như thế, không chỉ vào kinh đi dạo khắp nơi, lại còn gặp được trúc mã của nàng bất cứ lúc nào.

Nhưng hắn và nàng đã không còn mối quan hệ đó nữa, hắn cũng chẳng còn lập trường để chỉ tay năm ngón trước hành vi của nàng.

Hắn dắt Tống Liêm tới trước mặt nàng: “Tuy rằng hiện giờ thiên hạ thái bình, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong. Lệnh đệ còn nhỏ tuổi, Tống cô nương không sợ bản thân sẽ rơi vào nguy hiểm nhưng cũng nên để tâm tới cậu nhóc hơn mới được.”

Tống Tương gật đầu: “Thế tử dạy phải.”

Cái dáng vẻ thật thà này, phải nói là độc nhất vô nhị giống hệt bộ dạng của nàng lúc đối mặt với hắn ở kiếp trước.

Lục Chiêm nhìn nàng chòng chọc một lúc mới nói: “Không cần khách sáo.”

Chắc hẳn là hắn đã nghĩ nhiều, hai người bọn họ không hề quen biết nhau, đương nhiên nàng chẳng thể nào cư xử nhiệt tình quá mức với hắn được. Cứ giữ một khoảng cách như vậy cũng tốt, người nào sống của người ấy. Cho dù có gặp nhau trên đường thì cũng sẽ không liên quan gì với nhau thêm nữa.

Hắn quay người đi vào phòng, đi đến chỗ rèm châu, nhìn thấy Phó Anh, hắn lại ngừng bước, mỉm cười nhìn hắn ta hỏi: “Phó công tử không đi vào luôn sao?”

Ban đầu Phó Anh định đứng ngoài nói chuyện thêm một hồi với Tống Tương, nhưng trước mặt Lục Chiêm, hắn ta không dám nói như vậy. Lúc này hắn ta chỉ đành chắp tay chào Tống Tương: “Nhìn sắc trời thì có vẻ cửa thành đã đóng, hai người cũng chẳng thể ra khỏi thành được nữa, tối nay định ở đâu chưa?”

“Ngày mai muội vẫn còn chút việc phải làm, cho nên định tìm một quán trọ ở tạm một đêm.”

“Được, vậy ngày mai huynh lại tới quán trọ tìm muội.”

Lục Chiêm nghe được, đuôi mày không khỏi giần giật.

Hắn vẫn không tài nào hiểu được thanh mai trúc mã bình thường sẽ có cách cử xử như thế nào với nhau, nhưng một người đàn ông mà lại tới tận quán trọ để tìm gặp một cô nương, nhưng vậy cũng được sao?

Vị tiến sĩ mới ra lò này, xem ra sách thánh hiền cũng chưa học được đến đâu.

Từ mười tuổi đổ về trước, Tống Tương đã cùng học tập, chơi đùa với Phó Anh, tình cảm thời niên thiếu vẫn còn nguyên vẹn không thay đổi.

Kiếp trước nàng đột ngột gả cho người, hơn nữa còn bị bắt bước vào một thế giới mà bản thân hoàn toàn xa lạ. Sau khi thành thân, nàng cũng hoàn toàn cắt đứt liên lạc với những người bạn từ thuở nhỏ.

Bây giờ nàng lại tự do, nhìn thấy người đệ tử mà ngày xưa phụ thân coi trọng nay đã có thành tựu trong con đường học vấn, trở thành môn sinh của thiên tử, nàng cũng cảm thấy tự hào thay khả năng nhìn người của phụ thân.

Mặt khác, ngày sau Tống Liên muốn cầu học, muốn thành tài cũng cần có người chỉ dẫn, cho nên nàng rất vui nếu có thể đàm luận với những người trẻ tuổi có chí cầu tiến như vậy.

Nàng vui vẻ đáp ngay: “Thế thì cứ quyết định vậy đi, muội ở ngay quán trọ lâu năm ngay đầu ngõ Quế Từ. Nếu huynh có rảnh thì cứ tới đó là được. Chỉ có điều, sáng ngày mai muội làm xong việc sẽ về luôn. Muộn quá thì để lần sau gặp mặt lại trò chuyện cũng được.”

Phó Anh cũng đồng ý rất nhanh chóng, sau đó sai tôi tớ đứng chờ ngoài cửa đánh xe tới đưa nàng đi. Thấy Lục Chiêm vẫn còn đứng chờ, hắn ta vội vàng chào từ biệt Tống Tương rồi quay trở lại.

Lục Chiêm mỉm cười, bước vào trong phòng: “Phó công tử đúng là một người tinh tế”

Phó Anh khiêm tốn đáp lời: “Để thế tử phải chê cười rồi. Ta và Tống cô nương đã quen biết nhau từ lúc biết chuyện. Tuy rằng có mấy năm không gặp nhau, nhưng tình nghĩa lúc trước cũng chưa vơi bớt chút nào. Hồi nhỏ, ta vẫn luôn coi muội ấy như muội muội ruột thịt của mình.”

Họ còn chả giống, đâu ra muội muội ruột thịt?

Lại còn tình nghĩa lúc trước chưa vơi bớt? Nói nghe thì hay lắm, vậy mà kiếp trước thánh chỉ tứ hôn ban xuống cũng đâu thấy ngươi thò đầu thò cổ ra tí nào?

Trong lòng Lục Chiêm cảm khái nhân tính quá phức tạp, sau đó lại không khỏi lo lắng mắt nhìn người của Tiêu Trăn Sơn không đủ tinh tường, cho nên mới coi người như vậy là khách quý.

...

Tống Tương mang theo Tống Liêm ngồi lên xe ngựa của Phó Anh, sau đó mới hỏi: “Đệ không gây ra họa gì đấy chứ?”

“Đâu có, đệ rất nghe lời đó. Lục đại ca cũng rất quan tâm tới đệ.”

“Lục đại ca?”

“Đúng vậy, chính huynh ấy đã bảo đệ gọi như vậy.” Tống Liêm đáp rất hùng hồn.

Tống Tương nghẹn lời, sau rồi mới căn dặn: “Về sau phải gọi thế tử.”

Nói xong, nàng lại hỏi tiếp: “Bọn họ đã nói về chuyện gì khi ở trong đó?”

“Lục đại... Lục thế tử hỏi thăm Hà công tử về chuyện huyện lệnh Hưng Bình làm mất thư từ, Hà công tử lảng tránh không đáp. Tịnh An vương gì đó thì trông có gì đó quái quái, quan tâm hơi quá về chuyện Lục thế tử bị thương.”

Tống Tương trầm ngâm.

Nếu Lục Chiêm đã bắt đầu dò hỏi Hà lang thì chắc chắn người trộm thư chính là hắn. Nhưng từ đó cũng có thể thấy, muốn lấy lại mấy bức thư đó không hề thực tế.

Còn về chuyện Lục Quân hỏi thăm về vết thương của Lục Chiêm thì chắc hẳn không phải chỉ hôm nay mới có. Vốn dĩ nội trạch vương phủ cũng không hề yên bình, kiếp trước Lục Quân bị Lục Chiêm đánh một trận, từ sau đó bầu không khí trong vương phủ cũng có phần khó tả. Lục Chiêm sống lại, tất nhiên sẽ đề phòng chuyện này. Huống chi, chuyện con ngựa của hắn mất khống chế cũng hơi kỳ quặc, rốt cuộc là ngoài ý muốn hay do có người gây ra, chắc hẳn Lục Chiêm cũng đã có phán đoán rồi.

Nhưng mấy chuyện này đều không liên quan tới nàng.

Tống Tương hỏi tiếp: “Thế họ còn nói gì nữa?”

“Toàn mấy chuyện linh tinh thôi...”

...

Tỷ đệ hai người tới đầu ngõ Quế Tử, lúc này quán trọ vẫn chưa đóng cửa.

Tống Tương lựa chọn nơi này vì mấy ngày trước đến hẹn đi xem cửa hàng với bên môi giới, vừa hay ngày mai nàng có thể xử lý xong mấy chuyện này rồi đi về luôn.

Về phía Tống Mân, nàng định chuẩn bị sẵn mấy cách. Bên phía Hà Trinh và Đường Chấn rõ ràng là có điều quái dị. Nhưng nếu Lục Chiêm đã nhúng tay vào, vậy nàng cũng không muốn dính dáng tới nữa, tránh phát sinh thêm rắc rối.

Mà giả sử Từ Lạc có tiếp tục chèn ép, đến lúc đó nàng lại điều tra cũng không muộn. Còn nếu Từ Lạc chỉ bãi miễn chức quan của Tống Mân, vậy nàng sẽ khuyên Du thị đi nhờ người tìm công việc khác cho Nhị thúc, coi như là tránh voi chẳng xấu mặt nào.

Kiếp trước nàng chết oan chết uổng, tuy rằng có thể coi là do Lục Chiêm liên lụy tới nàng, nhưng nói cho cùng cũng là do kẻ xấu gây ra. Nếu có một ngày để nàng biết được kẻ đã lấy mạng nàng là ai, nàng quyết sẽ khiến kẻ đó phải chịu sự đau đớn gấp mười lần của nàng, như vậy mới có thể giải được nỗi hận trong lòng nàng. Nhưng trước mắt, nàng còn chưa cần phải chủ động dính vào mấy chuyện đó.

Nghĩ đến đây, nàng lại bất giác nhớ tới một chuyện, nàng bị đầu độc chết ở Đàm Châu, cũng không biết lúc Lục Chiêm nhìn thấy thi thể của nàng sẽ thành cái dạng gì nữa, liệu có bị kẻ khác che giấu, ngụy tạo nguyên nhân cái chết? Thế nên đến cuối cùng hắn cũng chẳng thể biết được, hắn từng suýt chết ở Đàm Châu?

Nàng không biết mình có nên nói cho hắn biết rằng, đã từng có người ám sát hắn ở Đàm Châu, để hắn cẩn thận điều tra ra manh mối, đề phòng kẻ địch đang ẩn núp trong bóng tối không?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vô số những chuyện lớn bé của kiếp trước không ngừng xuất hiện trong đầu nàng, khiến cho suy nghĩ không muốn dính dáng thêm tới hắn đã chiếm thượng phong. Thôi, đều đã là chuyện của kiếp trước rồi, cứ để hắn sống chết tùy duyên vậy.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top