Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 26: Nếu bọn họ hai lòng cùng ưa

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 436 lượt xem
  • 1845 chữ
  • 2021-09-02 23:34:10

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Bữa tiệc của sáu người có cố kéo dài đến mấy cũng đến lúc phải tan, chừng giờ Hợi thì mọi người ai về nhà nấy.

Hôm nay Tiêu Trăn Sơn uống hơi nhiều, lúc giải tán rồi, hắn ta còn cố kéo Lục Chiếm lại nói một thôi một hồi mới buông tay. Lục Chiêm về tới phủ rồi vẫn còn ngửi thấy mùi rượu bám nồng nặc khắp người.

Tấn vương gặp hắn ngay trong hành lang, hỏi hắn lý do nghe xong liền quở trách mấy câu: “Vết thương vừa khỏi đã làm xằng làm bậy, lớn vậy rồi mà vẫn không biết làm việc cho cẩn thận.”

Cũng may có Tấn vương phi nghe tiếng quát đi ra xem thử, Lục Chiêm mới được tha cho quay về cung điện của mình.

Nửa đêm, trong cung Diên Chiêu vẫn sáng rực ánh đèn, nhưng lại yên tĩnh một cách khác thường.

Lục Chiêm cởi bỏ áo ngoài, đi chân trần tới bên cửa sổ, châm viên hương nén.

Ngụy Xuân mang theo người khiêng nước nóng vào phòng, Lục Chiêm mới bảo: “Đầu ngõ Quế Tử ở thành Nam có một quán trọ đã lâu năm, ngươi cho người tới dặn dò ông chủ quán đó một tiếng, bảo hắn ta để ý vào, đêm nay có vị Tống cô nương vào đó ở trọ là một cô gái yếu đuối, đừng để cho kẻ nào quấy rối cô nương ấy.”

Hắn không thể nhúng tay vào chuyện ngày mai Phó Anh đi gặp Tống Tương, nhưng xem dáng vẻ mất hồn mất vía của tên đó sau khi Tống Tương rời khỏi, chưa kể tên đó còn uống không ít rượu, hắn chỉ sợ tên đó không biết giữ chừng mực, nhân lúc nửa đêm xông vào quán trọ làm phiền Tống Tương.

Ngụy Xuân nghe vậy, bước lại gần nói nhỏ: “Tối nay thế tử mang theo Tống công tử tới yến tiệc, sợ là không quá ba ngày sẽ có rất nhiều người biết được.”

Lục Chiêm chỉ ừ một tiếng.

Nếu hắn đã làm thì tất nhiên cũng đoán trước được kết cục. Nhưng biết thì lại sao? Đâu thể nào vì lý do này mà cột hắn và Tống Tương lại với nhau để tứ hôn được.

 

 

“Tiểu nhân không hiểu, nếu thế tử không có ý định gì với Tống cô nương thì vì sao người lại để tâm tới cô nương đó vậy?”

“Không đến mức để tâm, chẳng qua là tiện tay mà thôi. Ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu (Ta yêu thương con em ta cũng như yêu thương con em của mọi người), Tống Liêm chỉ là một đứa trẻ, cho dù là trẻ con nhà khác, nếu ta bắt gặp cũng sẽ làm như vậy.”

Dù sao hắn cũng từng là cha của hai đứa bé.

Sau khi trải qua một đời, chung quy tâm thái sẽ có sự khác biệt. Hắn đã không còn là vị hoàng tôn mắt cao hơn đỉnh, mũi hếch lên tận trời trước kia nữa.

Ngụy Xuân nhìn chủ tử nhà mình: “Tiệc mừng thọ của Thẩm gia sắp tới, nếu như ngài và Thẩm cô nương đều vừa ý nhau, chẳng may để Thẩm cô nương biết chuyện ngài và Tống cô nương có qua lại với nhau, không biết Thẩm cô nương có nghĩ nhiều hay không.”

“Tại sao lại phải nghĩ nhiều?” Lục Chiêm nói tiếp: “Ta còn chưa gặp Thẩm cô nương lần nào, cũng không biết liệu có khả năng với cô nương đó hay không, tại sao bây giờ lại phải để ý tới suy nghĩ của cô nương ấy chứ?”

“Nói cho cùng thế tử và Thẩm cô nương cũng coi như môn đăng hộ đối, chúng ta cứ coi như khiêm tốn một chút.”

Lục Chiêm buông khăn, ngả đầu ra sau, nằm dựa vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, hiển nhiên là không muốn nói gì thêm.

Ngụy Xuân nhìn hắn, cầm lấy khăn mặt, bỏ vào trong chậu đồng, sau đó mới nói: “Thế tử cảm thấy Phó công tử có nhân phẩm thế nào?”

Lục Chiêm mở mắt, từ tốn nói: “Xem ra có chuyện gì Trọng Hoa cũng nói hết cho ngươi nghe.”

Ngụy Xuân cúi người: “Cậu ta chỉ nói là thế tử có hơi lạnh nhạt với Phó công tử.”

Lục Chiêm im lặng một hồi, ngồi thẳng dậy: “Ngày mai làm xong việc rồi, bảo Trọng Hoa đi cọ bồn cầu ba tháng.”

“Thế tử!”

“Nhân phẩm của Phó công tử thế nào cũng không liên quan tới ta.” Lục Chiêm liếc nhìn ông ta: “Hắn ta là môn sinh của thiên tử, là thần tử của triều đình, muốn bình phán hắn ta thì chỉ có cấp trên của hắn ta, thậm chí là hoàng thượng, còn chưa tới phiên ta nói này nói nọ.”

“Lo mà làm chuyện của chính mình, cũng cẩn thận lời ăn tiếng nói. Chuyện này dừng tại đây, ta sẽ không nói gì thêm về chuyện sau đó. Nhưng chuyện ta quen biết với Tống cô nương thế nào, tốt nhất là các ngươi hãy giữ kín trong lòng, mang theo vào trong quan tài.”

Ngụy Xuân đã theo hầu Lục Chiêm từ lúc hắn vừa mới sinh ra. Ông ta đã từng nhìn thấy dáng vẻ ăn vạ của hắn, dáng vẻ nghịch ngợm của hắn, lúc hắn ngây ngô, hồ đồ cũng từng có, ngay cả lúc hắn cư xử theo cảm tính cũng không phải là hiếm gặp, nhưng chỉ có dáng vẻ lúc này của hắn là ông ta mới nhìn thấy lần đầu.

Ngụy Xuân quỳ xuống: “Lão nô tuân mệnh.”

“Lui xuống đi.”

Lục Chiêm rũ mắt, phe phẩy quạt.

Tuy rằng chủ mưu giết hắn không có khả năng là những người đã gần như ở bên và nhìn hắn lớn lên, sau khi trở về hắn cũng âm thầm cho điều tra qua, nhưng kiếp trước Lục Quân có thể bỏ ba đậu vào rượu chứng tỏ là bên cạnh hắn đã có lỗ thủng.

Trước mắt, đúng là hắn không muốn bọn họ hiểu nhầm quan hệ giữa hắn và Tống Tương, nhưng đồng thời, hắn cũng muốn nhân cơ hội này cảnh cáo bọn họ một phen, nếu không đến lúc cần, không chỉ hắn sẽ có hại, mà ngay cả bọn họ cũng vậy.

Ngụy Xuân lui ra ngoài.

“Khoan đã!”

Ngụy Xuân dừng bước.

Lục Chiêm nghĩ một hồi, ngước mắt nhìn ông ta: “Không cần cho người tới chỗ quán trọ nữa.”

Ngụy Xuân hơi ngạc nhiên

“Về sau cũng không cần để ý đến chuyện của Tống cô nương nữa.”

Lục Chiêm đặt cây quạt xuống bàn, không nói gì thêm.

Bình tĩnh nghĩ lại, Phó Anh đã trúng tiến sĩ, tuổi còn trẻ đã vào được lục bộ, chỉ cần nắm chắc cơ hội, chắc chắn tiền đồ tương lai sẽ rất xán lạn.

Mà khó được là hắn ta trúng tiến sĩ nhưng cũng không quên mất một Tống Tương với gia cảnh sa sút. Kiếp này nàng có thể gặp được một người như vậy, hắn nên mừng thay cho nàng mới đúng.

Nếu bọn họ hai lòng cùng ưa, dù Phó Anh có nhân lúc nửa đêm tới quán trọ tìm gặp nàng, cũng chỉ là tăng thêm niềm vui giữa đôi lứa mà thôi. Hắn mà phái người tới đó, khéo mới là nhiều chuyện.

...

Trọng Hoa đi vào là quỳ xuống ngay, hiển nhiên cũng đã biết bản thân phải cọ bồn cầu ba tháng.

Lục Chiêm cầm lấy cây quạt: “Chuyện ta căn dặn ngươi thế nào rồi?”

Trọng Hoa nhìn chằm chằm mặt đất: “Thế tử sai thuộc hạ đi tìm địa điểm, thuộc hạ cũng đã đi xem thử mấy chỗ, nhưng vẫn thấy tòa nhà lần trước đặt mua cho Tống cô nương là thích hợp nhất.”

“Thứ nhất là tòa nhà đó không có người ngoài biết, ngay cả vương phi cũng không. Thứ hai là chỗ đó có thể đi thẳng vào trong mà không dễ đánh động tới người ngoài.”

“Ngoài ra, Đường Chấn vốn thích tới quán trà ngồi, lúc trước người của ta cũng đã bắt chuyện với ông ta, hẹn tối ngày mai ông ta sẽ xuất hiện, đến lúc đó sẽ có người đưa tới địa điểm chỉ định.”

Lục Chiêm xòe cây quạt ra: “Tòa nhà đó ở đâu?”

Lúc đó hắn chỉ muốn bồi thường cho nàng chứ không phải vì có ý định gì, cho nên hắn đều giao hết cho Trọng Hoa xử lý.

“Bởi vì lúc đó thuộc hạ nghĩ Tống cô nương ở phía nam, mà tổ trạch cũng ở thành nam, cho nên mới chọn mua luôn ở khu vực này. Khoảng cách từ đó tới ngõ Quế Tử cũng chỉ có một đoạn đường đi, nhưng nơi đó lại cực kỳ yên tĩnh, có ba ngõ để ra vào.

Lục Chiêm suy nghĩ một hồi: “Ngày mai ta phải vào cung một chuyến, chờ ta trở về sẽ cố dành ít thời gian rảnh để đi xem tòa nhà đó.”

Trọng Hoa gật đầu, lại nói tiếp: “Còn có một việc thuộc hạ muốn bẩm báo với thế tử. Có người nói tối hôm nay, cũng chính là mới đây thôi, hình như lại có người xông vào Hà phủ.”

Lục Chiêm ngẩng đầu.

“Là người đi bắt chuyện với Đường Chấn vừa theo dõi biết được.” Trọng Hoa nói tiếp: “Người của chúng ta đi theo Đường Chấn đến Hà phủ thì thấy trong phủ đèn đuốc sáng trưng. Sau lại, nghe Đường Chấn nói chuyện với người làm trong phủ thì mới biết được, trước đó có người lén xông vào trong phủ, đồng thời còn đột nhập vào thư phòng của Hà Trinh.”

“Lúc kẻ đó đột nhập thì không ai biết được. Sau lại phát hiện ra là vì lúc Hà Trinh về thư phòng thì thấy mấy cuộn tranh cắm trong bình sứ bị người động vào.

“Nhưng thư phòng của Hà Trinh chắc hẳn sẽ có người canh giữ nghiêm ngặt mới đúng, sao lại để người ta đột nhập dễ dàng vậy được?” Lục Chiêm nhíu mày: “Biết là ai chưa?”

Trọng Hoa lắc đầu: “Người này không để lại bất kỳ dấu vết nào có thể điều tra ra.”

Từ lúc hoàng đế chú ý tới Đường Chấn, Lục Chiêm cũng cho rằng Hà gia không còn gì để nghi ngờ nữa, không ngờ ngoài hắn ra, vẫn có người xông vào Hà phủ để điều tra.

 

Hắn hỏi tiếp: “Liệu có phải là thị vệ trong cung không?”

 Từ lúc sống lại tới bây giờ cũng mới hơn nửa tháng, lý trí cho hắn biết chuyện của kiếp trước đã kết thúc, nhưng hơn nửa tháng qua vẫn chưa đủ để khiến những thói quen đã có suốt bảy năm thay đổi hoàn toàn. Bởi thế hôm nay, hắn mới có cái nhìn thành kiến đối với Phó Anh.

Tuy rằng Nguy Xuân đã vượt qua khuôn phép, nhưng có một điều ông ta đã nói đúng, đó là hắn hơi xốc nổi khi xử lý những chuyện có liên quan tới Tống Tương.

Hoàng đế vẫn chưa nói cho hắn biết nguyên nhân, nhưng cũng không thể loại trừ việc ngài lại âm thầm cho người tới Hà phủ thám thính. Chưa kể, có được thân thu lợi hại như vậy, thị vệ đại nội cũng có hiềm nghi lớn nhất.

“Có khả năng. Nhưng vẫn không thể chắc chắn được.”

Lục Chiêm suy nghĩ một hồi: “Ngày mai người lại cho người tới Hà phi thám thính.”

Trọng Hoa gật đầu, lúc này mới bò dậy.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top