Phó Anh trở về phủ, Phó phu nhân nghe tiếng liền khoác áo đi ra.
“Bữa tiệc của tiểu hầu gia thế nào? Có những ai đến vậy?”
“Đều là hoàng thân quốc thích”
Cởi bỏ áo choàng, Phó Anh ngồi xuống bàn, kể ra tất cả những người đã tham gia bữa tiệc.
Còn chưa nhắc đến tỷ đệ Tống gia, Phó phu nhân đã vui mừng cảm thán: “Chẳng trách người ta đều nói có công danh mới có tương lai. Nếu đến cả thế tử Tấn vương và Tịnh An vương cũng ở đó, có thể thấy là tiểu hầu gia cũng thực sự muốn nâng đỡ con.”
“Phó gia chúng ta hai đời tú tài, cuối cùng đến đời con đã đỗ tiến sĩ, đề danh bảng vàng, mới nhậm chức liền liên tiếp làm quen được với không ít quý nhân. Con phải nắm chắc cơ hội này mới được!”
Phó Anh có hơi không hài lòng: “Con được làm quan là dựa vào tài học chân chính, sao qua lời nói của mẫu thân lại thành phải kết thân với quyền quý mới có thể có tiền đồ chứ?”
“Đương nhiên mẫu thân không có ý đó, nhưng nhà chúng ta không có tí căn cơ nào ở trong triều. Phụ thân con và tổ phụ con đều chỉ là tú tài, nếu có người trong triều che chở cho con, chẳng phải càng tốt sao? Hơn nữa, còn là những con cháu như thế tử Tấn vương làm bạn, đây chẳng phải là điều mà trước đây chúng ta còn chẳng dám nghĩ tới sao! Con đừng không biết phúc!”
Phó Anh khẽ cau mày khi nghe mẫu thân nhắc đến Lục Chiêm.
Việc tỷ đệ Tống Tương có thể quen biết Lục Chiêm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn ta. Tống Liêm nói Lục Chiêm là người quen cũ của Tống Dụ. Tuy rằng trước đây Tống Dụ đã từng nhậm chức ở viện Hàn Lâm, quen biết được với những người như Lục Chiêm cũng không phải không hợp lý, nhưng hắn ta luôn cảm thấy sự quan tâm của Lục Chiêm dành cho Tống Liêm có chút thái quá. Khi đối mặt với Tống Tương, dáng vẻ của Lục Chiêm trông cũng không quá tự nhiên.
Hắn ta cũng được coi là người đàn ông từng trải, khi một thiếu niên đối mặt với một thiếu nữ với tài năng và ngoại hình đều nổi bật thì sẽ nảy sinh suy nghĩ thế nào, hắn ta cũng có thể đoán ra được. Sự quan tâm của Lục Chiêm dành cho tỷ đệ Tống gia, không phải là dáng vẻ nên có của vị hoàng tôn trong lời đồn.
“Con ra ngoài đi dạo cho tỉnh rượu.”
Hắn ta đứng dậy.
Đi được hai bước, hắn ta lại dừng lại: “Tương tỷ nhi dẫn theo đệ đệ vào thành làm việc, ở lại trong quán trọ đầu ngõ. Đều là hàng xóm cũ với nhau, sau này không chừng còn có thể là hàng xóm tiếp, ngày mai mẫu thân có muốn mời bọn họ đến nhà ăn bữa cơm không?”
“Tương tỷ nhi?” Phó phu nhân đứng dậy: “Con bé lại vào thành sao?”
Phó Anh gật đầu.
Phó phu nhân suy nghĩ một lát, nói: “Con bé vào thành làm gì?”
“Còn chưa biết.”
Phó phu nhân cười đáp: “Được rồi, ngày mai mẫu thân sẽ làm thêm vài món!”
Phó Anh cho rằng mẫu thân đã hiểu ý của hắn ta, lúc này mới cười gật đầu đi ra ngoài.
…
Tống Tương bị lạ giường, Tống Liêm đã ngáy khò khò nhưng nàng vẫn chưa ngủ được. Những bức tranh phong cảnh trong thư phòng của Hà Trinh cứ hiện lên trong đầu nàng, càng nghĩ đầu óc lại càng tỉnh táo.
Trằn trọc, lăn lộn mấy vòng trên giường, ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói của nương tử chưởng quầy: “Cô nương, dưới lầu có vị Phó công tử xin gặp.”
Tống Tương bất động, nghiêng đầu ngẩn ngơ một lúc rồi mới ngồi dậy.
“Là vị Phó công tử nào?”
“Công tử đó nói cô nương có biết, lúc nãy cả hai vừa mới gặp.”
Tống Tương nhướng mày. Nàng còn có thể quen được mấy vị “Phó công tử”? Nhưng đã muộn như vậy, nàng cũng không ngờ Phó Anh còn chạy đến đây.
“Ta biết rồi.” Nàng vén chăn xuống giường.
Phó Anh ra khỏi cửa, cứ đi mãi đi mãi, không hiểu sao đã đến trước cửa quán trọ này.
Ba năm trước Tống Dụ qua đời, hắn ta cũng có nghe nói về vụ tranh chấp giữa đại phòng và nhị phòng của Tống gia, nhưng lúc đó hắn ta đang tập trung ôn thi, không thể phân tâm, nên giữa chừng mới biết cả nhà đại phòng bọn họ đã chuyển ra khỏi tổ trạch.
Tống Dụ từng là học sĩ thị đọc nổi tiếng về tài học của viện Hàn Lâm. Mặc dù Phó Anh còn rất trẻ cũng đã vào lục bộ, được ca tụng là niên thiếu anh tài, nhưng chung quy so ra vẫn thua kém rất nhiều so với ông ấy ở viện Hàn Lâm.
Đương nhiên con gái của ông ấy cũng là một cô gái ưu tú, xuất chúng. Nếu không phải Tống Dụ chết trẻ thì cô nương như Tống Tương cũng sẽ là một nhân vật được chào đón trong vòng người nhà quan lại.
Vốn dĩ hắn ta cũng tưởng rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại, nhưng không ngờ đêm nay lại tình cờ gặp trong quán rượu. Đã mấy năm không gặp, nàng càng thêm xinh đẹp, khiến hắn ta không dám nhìn gần.
Hắn ta đứng bất động hồi lâu, cuối cùng mới sai người hầu đi gõ cửa. Nhưng rồi hắn ta lại hơi hối hận, hình như bản thân đã quá đường đột, cũng không biết nàng có đi ra hay không, càng lo lắng nàng sẽ coi thường mình.
“Phó đại ca?”
Khi trong lòng đang thấp thỏm, cánh cửa đột nhiên mở ra, Tống Tương hào phóng bước qua ngưỡng cửa.
Trái tim Phó Anh khẽ rung động, hắn ta bước tới, nói: “Làm phiền muội nghỉ ngơi rồi hả?”
Tống Tương mỉm cười, xoay người nói với vào trong quán: “Phiền nương tử pha cho ta ấm trà.” Nói xong nàng lại gọi Phó Anh: “Huynh vào trong ngồi đi.”
Trong quán rất sáng sủa, rõ ràng vợ chồng chưởng quầy cũng ở đây cả đêm, ở bên cạnh có chiếc chiếu tre mới được cuộn lại, chiếc gối đầu để lệch cả ra.
Nhìn thấy có khách vào, vợ của chưởng quầy lập tức ngồi dậy chào hỏi, sau đó cầm đèn đi vào sau bếp, chẳng mấy chốc đã pha xong một ấm trà nóng hổi mang ra. Một quán trọ có thể duy trì suốt mấy chục năm, xem ra không phải không có đạo lý.
Tống Tương rót trà cho Phó Anh: “Huynh uống ngụm trà trước đi cho tỉnh rượu.”
“Ta không uống quá nhiều.” Phó Anh buột miệng giải thích.
Tống Tương mỉm cười, cũng không miễn cưỡng.
Tuy rằng uống có lẽ không nhiều, nhưng rượu Thanh Ngọc có tiếng là hậu kính mạnh mẽ, đã khiến rất nhiều người bị say. Tấn vương phủ có cất riêng một loại rượu, hễ có yến tiệc liền dùng loại rượu này, ban nãy nàng chỉ mới ngửi qua thôi là nhận ra ngay.
Phó Anh đặt hai tay lên đùi, nhìn nàng: “Mấy năm không gặp, muội đã biến thành đại cô nương rồi. Muội đã thăm qua nhà chưa?”
Tống Tương gật đầu, nói qua về chuyện xử lý tổ trạch, lại tiện thể nói ra cả việc muốn mua cửa hàng: “Liêm ca nhi đã tám tuổi, cùng lắm là chờ đến năm thằng bé mười tuổi, muội sẽ phải vào thành chính thức mời sư phụ cho nó. Đứa nhỏ này thông minh, cũng có khả năng lĩnh ngộ, muội cảm thấy thằng bé có thể gánh vác được y bát của gia phụ, cho nên muội không muốn làm lỡ dở việc học của nó.”
Phó Anh gật đầu đồng ý: “Xem ra mấy năm nay muội cũng không dễ dàng gì, Tống thúc mất sớm nên trách nhiệm dạy dỗ đệ đệ đành dồn lên vai muội. Bây giờ Liêm ca nhi đang học ở đâu?”
“Trường tư thục trong thôn.”
Phó Anh nghĩ một hồi: “Muội đốc thúc đệ ấy chăm chỉ học hành, khi nào ta có thời gian sẽ tới kiểm tra bài tập của đệ ấy.”
Tống Tương cười nói: “Kinh thành cách ngoại ô phía nam tận hai mươi dặm, bây giờ huynh đang đà cố gắng cho việc bổ nhiệm sắp tới, đi đi về về như vậy quá mất thời gian của huynh. Nếu huynh không chê phiền, không bằng lần sau muội mang theo bài tập của thằng bé tới để nhờ huynh chỉ bảo.”
“Vậy cũng được.” Phó Anh vui vẻ đồng ý: “Bất cứ lúc nào muội cũng có thể đến nhà tìm ta. Tóm lại, muội có khó khăn gì cũng phải nói ra với ta. Trước đây Tống thúc đã chỉ bảo ta rất nhiều, giúp ta tiến bộ, ta đây cũng chỉ là lấy đào trả lê mà thôi.”
Tống Tương gật đầu, rót trà cho hắn ta. Bầu không khí cũng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Nói thêm một lát về chuyện thường ngày, ngoài đường bỗng có tiếng bước chân dồn dập. Chủ quán đi đến trước cửa sổ nhòm ra ngoài, sau đó còn mờ hẳn cửa đi ra ngoài một vòng mới quay lại, nói:
“Đêm nay trong phủ Hà thị lang bị trộm ghé qua, vừa nãy đã đi báo quan phu. Binh Mã tư của Ngũ Thành doanh đã cho tăng cường tuần tra, Công từ có cần thuê phòng ở lại? Hay là định rời đi luôn?”
Cả hai người đều im lặng trong giây lát.
Phó Anh là bởi vì còn chưa thoải mái nói được mấy cậu đã bị cắt ngang, nên không biết phải làm gì.
Còn Tống Tương thì trong lòng lại đang hơi lo lắng. Lúc nãy nàng đã hành động vô cùng cần thận, chắc chắn không đánh động đến người khác, nhưng bọn họ vẫn phát hiện ra nhanh như vậy sao?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận