Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 29: Thế tử nói không cần để ý tới cô nương ấy

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 433 lượt xem
  • 1746 chữ
  • 2021-09-02 23:57:54

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lưu chưởng quầy nghẹn lời. 

“Giá tiền thấp như vậy, cho dù chủ quán có chuyện cần gấp thật thì chắc chắn đó cũng không phải là toàn bộ lý do. Người ở nơi đây muốn mua, nhưng bởi vì biết câu chuyện đằng sau nên dù giá thấp cũng không ai mua. Còn Lưu chưởng quầy biết ta không phải người nơi đây, cho nên mới chọn một cô gái yếu đuối như ta để lừa lọc, cực lực giới thiệu cửa hàng cho ta. Ta nói có đúng không?

Lưu chưởng quầy miễn cưỡng nở nụ cười: “Xem cô nói kìa, lão Lưu ta sống thành thật, yên phận, sao dám lừa lọc cô nương chứ? Hay là như vậy đi, chủ cửa hàng còn mấy trăm ký dược liệu, cũng muốn bán lại nốt, thôi thì ta cũng tặng kèm luôn cho cô nương, thế nào?”

“Chẳng thế nào cả.”

Tống Tương cười khinh khỉnh nhìn ông ta: “Nói tóm lại, nếu Lưu chưởng quầy không thành thật nói ra hết, một xu ta cũng không bỏ ra! Thậm chí, bởi vì Lưu chưởng quầy trắng trợn lừa dối khách hàng, ta còn muốn bắt đền Lưu chưởng quầy, không chỉ khiến ông phải trả lại tiền cọc của ta, mà còn phải đền bù lại cho ta gấp mười lần số tiền cọc đã đặt!”

Lưu chưởng quầy xoa trán: “Ta đâu có lừa gạt khách hàng…”

“Ta thấy hàng xóm quanh đây đều là những cửa hiệu lâu đời. Rốt cuộc hiệu thuốc này đã xảy ra chuyện gì, có lẽ ta đi hỏi bọn họ là rõ ngay!”

Tống Tương nói xong liền gọi Tống Liêm đi ra ngoài.

Lưu chưởng quầy bất lực đuổi theo: “Cô nương nói xem, có phải cô nương thực sự muốn tìm một cửa hàng tốt không?”

“Đó là đương nhiên. Chẳng lẽ trông ta giống người thích mất tiền oan?”

Lưu chưởng quầy trầm tư, chỉ vào chỗ giếng trời: “Vậy chúng ta vào trong rồi nói!”

Tống Tương đi theo ông ta vào trong chỗ giếng trời, mỗi người tìm một chiếc ghế ngồi xuống, Lưu chưởng quầy mới bắt đầu kể: “Nếu cô nương đã nhìn ra, ta cũng không giấu thêm làm gì. Chủ cửa hàng này họ Lý, mà hiệu thuốc này là do tổ tông Lý gia gây dựng nên, cũng đã trải qua ba đời, từ từ mở rộng cho đến hiện tại, điều này thì chắc cô nương đã biết.”

“Mặc dù Lý gia cũng có danh có tiếng ở thành Nam này, nhưng chung quy chỉ là bách tính bình thường. Tháng trước nhà họ gặp chút rắc rối, trong cửa hàng cũng dính chút xui xẻo.”

Trong cửa hàng mà dính phải xui xẻo, vậy chín phần là có dính dáng tới mạng người.

Người làm ăn buôn bán cũng chỉ mong được hưng thịnh. Cửa hàng đang yên đang lành thì có người chết, cho dù người mua cửa hàng bằng lòng thì chưa chắc người thuê đã chịu.

Tống Tương hỏi: “Không biết Lý đại phu đã chọc phải ai, sau đó xảy ra chuyện gì?”

“Cô nương có biết Chu tướng quân Chu Nghị, chỉ huy sứ thành Đông trong Binh Mã tư của Ngũ Thành doanh không?”

Tống Tương nhướng mày.

Chưởng quầy nói tiếp: “Chu tướng quân này xuất thân bình dân nghèo khổ, nhưng lại có một người đường tỷ có phúc khí, gả cho Du thị lang làm vợ kế. Tháng trước, công tử của Du thị lang vừa ý một cô nương, nhưng bởi vì gia cảnh quá chênh lệch, trong nhà cũng không cho phép, bèn nhờ cữu cữu là vị Chu tướng quân này đứng ra bắc cầu, đi làm mối giúp. Kết quả không biết Chu tướng quân này làm thế nào, liền ép trói luôn cô nương nhà người ta đến Du phủ làm thiếp.”

“Cô nương ấy là người can trường, không cam tâm bị nhục nhã nên đêm đó đã treo cổ tự tử, để lại một bức thư tuyệt mệnh tố cáo hai nhà Chu - Du.”

“Gia đình cô nương này mang xác con gái đến quan phủ kêu oan, liên lụy đến cả Du thị lang. Chu Nghị bị tỷ phu của mình quở trách, bèn quay về điều tra. Hóa ra là chủ nhân của hiệu thuốc này, cũng chính là thúc thúc ruột của cô nương đó chủ trương đi tới quan phủ khởi kiện.”

“Thế là Chu Nghị bèn làm ầm lên ở trong hiệu thuốc, còn đánh chết lão mẫu thân của Lý gia, sau đó lão thái gia của Lý gia nghĩ quẩn thế nào, đêm đó cũng treo cổ tự sát theo.”

“Lý đại phu cũng không có người nào chống lưng, trong nhà lại chết liền một lúc ba người. Trải qua chuyện như vậy nào còn dám kiện cáo gì chứ? Cũng chính vì vậy ông ấy mới sốt ruột muốn bán lại cửa hàng, định rời khỏi thành tránh đầu ngọn gió.”

Tống Tương nhíu mày: “Chu tướng quân này, chẳng lẽ chính là vị cữu cữu của Du công tử đã từng bị Tiêu tiểu hầu gia đánh lúc trước sao?”

Tối qua Tống Liêm một năm một mười kể lại hết những gì nghe thấy nhìn thấy được cho nàng nghe. Thằng bé cũng không bỏ sót cả cuộc nói chuyện giữa Tiêu Trăn Sơn và Lục Chiêm.

“Chính là người đó! Cô nương cũng biết chuyện này à?”

Tống Tương không đáp lời.

Chưởng quầy nhân cơ hội nói luôn: “Chủ hiệu thuốc này cũng là bị ép đến đường cùng. Chứ ở kinh thành, hiệu thuốc này cũng được coi là có thương hiệu lâu đời, lại còn có mấy trăm ký dược liệu đi kèm nữa. Nếu cô nương không chê thì đúng là nhặt được món hời to rồi! Có người chết hay không, thực ra cũng đâu có gì quan trọng? Nếu thực sự để ý, vậy mời đạo sĩ đến làm đàn tràng trấn áp, bảo đảm sẽ không sao nữa hết!”

Lời nói đến đây, đâu còn là chuyện có người chết nữa? Chủ yếu là chủ cũ của hiệu thuốc đã đắc tội với Chu Nghị, cho nên không ai dám mua lại cửa hàng cho ông ta mới đúng?

Tống Tương suy xét một hồi: “Nếu ta đoán không sai, giá bán mà Lý gia đưa ra chắc hẳn còn không đến bốn trăm lượng, đúng không?”

Lưu chưởng quầy ngưng lại lần nữa, còn lau mồ hôi trên trán: “Tống cô nương, dù thế nào cô cũng cho ta một chút đường sống...”

“Ta nhớ đến lúc đó ta còn phải chia cho ông một khoản hoa hồng khác. Đương sự người ta cũng không yết giá bốn trăm lượng, nhưng ông nhất quyết muốn nhiều như vậy. Ông như thế không sợ nửa đêm lão thái thái và lão thái gia đã chết của Lý gia đến gõ cửa sao?”

Lưu chưởng quầy đứng lên, mặt nghẹn đến đỏ bừng.

Ông ta run rẩy giơ ra năm ngón tay: “Ta bớt cho cô năm mươi lượng! Ba trăm năm mươi lượng! Ba trăm năm mươi lượng không thể ít hơn! Lý gia cũng cho ta đúng con số này!”

Tống Tương nghe vậy mới đứng dậy: “Ta vẫn phải nghĩ lại đã, mấy ngày nữa ta sẽ cho ông đáp án.”

Lưu chưởng quầy đuổi theo: “Cô nương phải quyết định nhanh vào đấy! Để lâu quá là ta không bảo đảm người khác không cần đâu!”

Tống Tương cũng không hề ngoảnh lại.

Trọng Hoa dẫn theo thị vệ Dương Hâm vừa hay đi đến đây, thấy Tống Tương đang nhàn nhã bước đi trên phố cùng với dáng vẻ không nỡ của Lưu chưởng quầy thì không khỏi dừng bước.
 

Trọng Hoa dặn: “Để ta đi hỏi xem có chuyện gì.”

Dương Hâm kéo y lại: “Huynh hỏi cái gì mà hỏi? Không nhớ thế tử đã dặn là không được quan tâm đến chuyện của bọn họ nữa sao? Chẳng lẽ ba tháng cọ bô vẫn chưa đủ với huynh hả?”

Trọng Hoa lập tức rút chân lại.

…

Khi Lục Chiêm vào cung, hoàng đế cũng vừa tiếp xong thần tử, ngài nhìn thấy hắn bèn vẫy tay ý bảo hắn đi vào.

Đầu tiên Lục Chiêm báo cáo lại chuyện đã hẹn được Đường Chấn, sau đó nói cho hoàng đế vị trí căn nhà. Hoàng đế liền nói: “Vậy thì để tối nay đi. Sau khi trời tối, ngươi đến cửa Thần Vũ đón trẫm.”

Lục Chiêm đáp ứng.

Hoàng đế nhấp một ngụm trà, lại hỏi hắn: “Còn có chuyện gì không?”

Lục Chiêm bèn hỏi: “Bên phía Từ Lạc có cần tiếp tục theo dõi không?”

Hoàng đế suy nghĩ một hồi: “Lần này ngươi đi tới Hưng Bình mấy chuyến, có nghe được gì không?”

“Sai phạm lớn thì không có, nhưng khi đi trên phố, tôn nhi có nghe được vị huyện lệnh này có uy vọng không nhỏ. Ông ta mới nhậm chức được ba tháng, trong huyện đã truyền khắp tin tức ông ta là họ hàng của Hà đại nhân.”

“Ý đồ gom góp chiến tích quá rõ ràng, sử dụng các biện pháp thu thuế khá ngang tàng, nhưng cũng may mấy năm nay mưa thuận gió hòa, mùa màng bội thu nên bách tính không quá khó khăn, vì thế cũng không xảy ra xung đột gì.”

Hoàng đế nói: “Nhậm chức ba tháng mà người người đều biết bối cảnh của ông ta, đây là ép thuộc hạ phải nghe theo lệnh của ông ta. Tuy nhiên, bắt ép có cái tốt của bắt ép, chỉ cần không quá mức thì cũng không xem như là tai họa. Triều đình tăng cường giám sát, mới là cách đúng đắn. Bình thường nếu rảnh rỗi, ngươi cũng nên đi dạo khắp nơi, quan sát dân tình.”

Lục Chiêm ngẩng đầu, sau đó cúi người nói tiếng vâng, rồi lại bẩm báo tiếp: “Nghe nói đêm qua có người đột nhập vào Hà phủ, vào thư phòng của Hà Trinh.”

“Ồ?” Hoàng đế quay người.

Lục Chiêm ngẩng đầu: “Chỉ có điều, không biết là ai.”

“Trong kinh thành đã nhiều năm không nghe nói có chuyện như vậy xảy ra.” Hoàng đế nói xong, đột nhiên nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng là do trẫm phái người đi sao?”

Lục Chiêm cúi đầu: “Tôn nhi không dám.”

Hoàng đế cười, vắt tay ra sau đi vài bước: “Không phải trẫm.”

…

Đương nhiên hoàng đế không có lý do để nói dối, nếu ngài ấy đã tự mình phủ nhận, vậy chắc chắn không phải người do ngài ấy phải tới.

Nhưng, vậy sẽ là ai?

“Thế từ, đám người Trọng Hoa đã đến thành Nam rồi, bọn họ muốn hỏi thế từ có đến đó ngay bây giờ hay không?”

Lục Chiêm đứng trên bậc thềm suy nghĩ, nhìn sắc trời rồi đáp: “Đi ngay.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top