Tòa nhà mà Trọng Hoa mua là một tòa nhà tam tiến (*) khai bên đông tây. Lúc mua, bọn họ đã tốn thêm ít tiền nên mới trông tươm tất như bây giờ, cửa nẻo không có vết sơn bong tróc gì mấy.
(*) Tứ hợp viện gồm ba sân như hình chữ “mục (@) có kèm theo hai khóa viện (sân kèm phòng nằm ở hai bên nhà chính).
Vườn tược cũng được chăm sóc cẩn thận, không có cây nào quá rậm rạp.Hơn nữa, bởi vì diện tích cũng khá lớn, xung quanh đều là nhà dân bình thường, nên dù là ban ngày, nơi này vẫn rất yên tĩnh.
Lục Chiêm kiểm tra trong ngoài cả ba sân, lệnh cho Trọng Hoa phân chia thị vệ theo từng tốp, canh gác nghiêm ngặt quanh bốn phía ngôi nhà, đồng thời tiến hành kiểm tra kỹ lại một lần nữa để đề phòng sơ sót. Trước đây cũng từng có lần hoàng đế muốn đi quan sát dân tình vào lúc tối đêm, nhưng đều là do các vị tướng quân thống lĩnh thị vệ Ngự Tiền phụ trách. Lần này hoàng đế sai hắn tới cửa Thần Vũ tiếp ngài ấy, rõ ràng là không muốn huy động Thân Quân vệ.
“Thế tử.”
Trọng Hoa bưng chén trà đến.
Lục Chiêm nhận lấy, nhìn ánh nắng chiếu xuống sân dần gay gắt: “Có nghe nói gần đây trong triều có công chuyện gì cần phái người đi không?”
Suy cho cùng đã cách đến bảy năm, lại thêm kiếp trước hắn cũng không quá để tâm đến những chuyện xung quanh, nên hiện tại muốn nắm bắt tình hình, chỉ có thể nói gần nói xa với những người xung quanh.
“Thế tử chỉ là khía cạnh nào?”
Lục Chiêm liếc y một cái.
Trọng Hoa bắt gặp ánh mắt của hắn, lập tức hiểu ý: “Gần đây trên triều có vẻ khá yên ổn. Tam tư lục bộ ai làm việc đấy, còn lại công chuyện gần đây hoàng đế cũng thường giao cho vương gia nhà chúng ta, không thì cũng giao cho mấy vị hoàng thân quốc thích như An Dương hầu hay Vĩnh An hầu.
“Cho dù gần đây An Huệ vương có theo vương gia tới hoàng lăng, nhưng cũng chỉ để hỗ trợ, bởi vì ngài ấy đã thành gia. Còn với người như thế tử, ngoài miệng chưa… Còn với con cháu quý tộc chưa thành gia như thế tử, đúng là chưa có ai được sai phái đi làm việc bao giờ.”
Lục Chiêm lườm y: “Vậy con cháu quý tộc chưa thành thân, miệng còn hôi sữa, làm việc không chắc chắn như ta đây, liệu có cơ hội được sai phái hay không hả?”
Trọng Hoa lập tức đứng thẳng: “Chắc chắn là có!”
Lục Chiêm ném chén trà cho y, lại lườm y một cái rồi mới đi thẳng.
…
Tống Tương biết sẽ không có chuyện bánh rơi từ trên trời xuống được. Thế nhưng, ngoài chuyện từng có người chết thì thật sự không tìm ra được khuyết điểm nào của cửa hàng này nữa, tuy nhiên cũng chỉ đáng để cân nhắc mà thôi. Chu Nghị là chỉ huy sứ của Binh Mã tư trong Ngũ Thành doanh, hơn nữa vụ án này còn liên lụy đến cả Du gia, nàng còn chưa cần cửa hàng tới mức chấp nhận luôn cả rắc rối.
“Tương tỷ tỷ!”
Vừa đi tới đầu phố, một cô nương mười bốn, mười lăm tuổi bước rất nhanh tới trước mặt nàng: “Tương tỷ tỷ, đã lâu không gặp!”
Đây là em gái của Phó Anh, Phó Như. Tống Tương khá ngạc nhiên: “Sao Như nhi lại ở đây?”, hỏi xong, nàng quay sang bảo Tống Liêm chào tỷ tỷ.
Phó Như hành lễ đáp lại: “Mẫu thân nghe nói hai người vào kinh, cố ý dặn riêng muội ra đón hai người về ăn cơm. Vừa nãy muội đến quán trọ tìm, nương tử của quán trọ nói tỷ đi trạm môi giới, muội lại chạy đến đó, nhưng vẫn không gặp tỷ. May có tiểu nhị nói cho muội biết là hai người đi về hướng này, muội vội vàng đuổi theo, không ngờ lại bắt kịp được thật!”
Tống Tương nói tiếng xin lỗi: “Làm phiền muội đi xa như vậy.”
Tối hôm qua khi Phó Anh rời đi, đúng là có nói Phó phu nhân muốn mời nàng ăn cơm, nhưng làm sao mà nàng dám làm phiền bèn từ chối: “Đa tạ ý tốt của mọi người. Lần sau tỷ cùng mẫu thân vào thành, nhất định sẽ đến nhà thăm.”
“Có phải là Tương tỷ coi thường nhà muội không? Nhớ năm đó muội và ca ca cũng không ít lần ăn cơm ở nhà hai người. Chẳng mấy khi tỷ vào thành, mời tỷ ăn bữa cơm là chuyện bình thường biết bao.” Phó Như bĩu môi, lại tinh nghịch kéo lấy cánh tay Tống Tương: “Đi thôi, cơm canh đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu tỷ không đến, mẫu thân sẽ thất vọng đó!”
Nếu nói huynh muội Phó Anh muốn giữ nàng lại thì Tống Tương tin, nhưng nói đến Phó phu nhân thì... Năm đó Phó phu nhân xem thường Trịnh Dung vì xuất thân tướng môn, có thể thấy bà ta rất coi trọng thân phận và địa vị. Sau lại phụ thân Tống Dụ từ trần, bà ta cũng không còn thân thiết như trước. Bây giờ nhà bọn họ cô nhi quả phụ, làm sao bà ta có thể thất vọng bởi vì nàng không đến chứ?
Trong lòng Tống Tương không tin, nhưng người cũng đến đây mời rồi, nàng không tiện từ chối thẳng, bèn nhìn Tống Liêm: “Liêm ca nhi, Phó bá mẫu và Phó tỷ muốn mời chúng ta ăn cơm.”
Tống Liêm đã đói bụng từ lâu: “Vậy thì chúng ta cung kính không bằng tuân lệnh thôi.”
Phó Như vui vẻ: “Tốt quá rồi! Vậy chúng ta đi thôi!
Tống Tương bất lực mỉm cười, dắt Tống Liêm đến ngõ Quế Tử.
Sau khi Phó gia chuyên khỏi căn nhà sát vách Tống gia, ngôi nhà hiện tại cách tổ trạch của Tổng gia ba hộ gia đình, nhưng không được khang trang bằng nơi ở cũ.
Lúc đấy chuyển đi là vì phụ thân của Phó lão gia còn để lại một người di nương già. Năm đó người này chết vì bị băng huyết, ngôi nhà vẫn luôn không được yên ổn, thế nên mới bán căn nhà ban đầu đi, chuyển đến nơi ở bây giờ.
Phó lão gia là một tú tài, dựa vào nghề tổ, mở quán trà ở trong thành, không cần lo lắng kế sinh nhai. Bây giờ Phó Anh lại vào bộ Hộ, gia cảnh cũng khá hơn nhiều so với những nhà khác ở khu này.
Tống Tương đoán Phó phu nhân chiêu đãi bọn họ một lần này xong, về sau nhất định sẽ tìm cách né tránh, cho nên cũng yên tâm.
Trên đường tới Phó gia, nàng ghé mua một ít quà cáp, Phó Anh vẫn chưa về, mùi thức ăn bay ra từ hướng bếp.
Phó phu nhân kéo tay Tống Tương hỏi này hỏi nọ, cuối cùng hỏi: “Mẫu thân cháu thế nào rồi?”
Tống Tương cũng không nói nhiều, chỉ lễ phép nói vài câu.
Phó phu nhân cười nói: “Vậy thì tốt. Bà ấy cũng mệnh khổ. Còn trẻ mà đã phải ở góa. Sau này các cháu phải hiếu thảo với bà ấy nhiều hơn.” Nhấp một ngụm trà, bà ta lại nói tiếp: “Đúng rồi, lần trước thấy cháu đi ra từ trạm môi giới, cháu định mua bán gì sao?”
“Vâng, cháu muốn cho thuê nhà cũ, ngoài ra cũng muốn mua cửa hàng.”
“Cũng tốt.” Phó phu nhân nói: “Bây giờ giá đất thế nào?”
Tống Tương nói qua, sau đó mới thuận tiện nói về chuyện hiệu thuốc. “Có phải hiệu thuốc của Lý gia từng xảy ra chuyện đúng không?”
“Đó là thật đấy.” Phó phu nhân kể: “Lúc đó còn làm ầm hết cả lên. Nhưng lão thái thái Lý gia cũng không phải bị đánh chết, mà là bị người của Chu tướng quân đẩy ngã, đập vào góc bàn. Vốn dĩ người già đã yếu đi nhiều, lại còn mới trúng gió nữa, cho nên sau cú đập đó, hai mắt trợn ngược một cái, cứ thế tắt thở đi luôn.”
Kể tới đây, Phó mẫu lại thở dài: “Nói cho cùng đều là họa do chênh lệch dòng dõi gây nên. Nếu Lý cô nương kia an phận, tại sao Du công tử thà bất chấp sự phản đối của gia đình cũng muốn lấy cô ta chứ? Một bàn tay vỗ không nên tiếng.”
“Tương tỷ nhi, sau này cháu có tìm chồng thì phải xác định cho cẩn thận, đừng chỉ chăm chăm muốn gả cao, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu. Bây giờ các cháu ở tầng lớp thấp, gả cao thì sẽ chỉ khiến bản thân phải đau khổ.”
Phó phu nhân nắm lấy tay Tống Tương, vỗ về nhẹ nhàng, vẻ mặt đầy quan tâm sâu sắc.
Tống Tương cười khẽ, không đáp lời nào.
Phó Như ở bên đã ngồi không yên từ lâu, nghe đến đây liền đứng dậy nói: “Mẫu thân nói những điều này làm gì? Ca ca còn chưa về, ăn cơm vẫn sớm, Tương tỷ đi vào phòng muội ngồi đi?”
Phó phu nhân cũng nói: “Đi đi.”
Tống Tương dặn Tống Liêm ở yên bên ngoài, sau rồi mới đứng dậy đi theo Phó Như.
Tống Liêm cũng không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi yên, nãy giờ cậu ngồi bên nghe Phó phu nhân nói chuyện, lúc này thấy Tống Tương đi rồi cậu mới hỏi bà ta: “Phó bá mẫu hỏi tỷ tỷ về giá đất, có phải là người định mua nhà không?”
Phó phu nhân đã định đứng dậy, nghe Tống Liêm nói thế mới nhìn thằng bé một cái, sau đó cười ngồi trở lại: “Biết làm sao được? Căn nhà này của chúng ta hơi nhỏ, bây giờ Phó đại ca của cháu đã vào triều làm quan, thường hay có khách tới chơi. Bây giờ thằng bé đã là bạn với thế tử Tấn vương phủ, Tịnh An vương và thế tử của Vĩnh An hầu phủ. Ngày hôm qua tiểu hầu gia mừng sinh thần, chỉ mời năm người, trong đó có cả thằng bé! Cho nên sau này khó tránh sẽ phải tiếp đãi các vị quý nhân tới nhà, mà căn nhà này căn bản không đủ để tiếp khách.”
Tống Liêm không nói lời nào.
Phó phu nhân mỉm cười, tiếp tục nói: “Còn nữa, Liêm ca nhi vẫn còn nhỏ, nhắc đến chuyện cưới gả vẫn còn sớm. Nhưng Phó đại ca của cháu thì không còn nhỏ nữa. Nhà chúng ta tuy không dám so với các nhà quyền quý, nhưng với thân phận của Phó đại ca cháu, dù thế nào cũng phải lấy một cô nương khuê tú thế gia vọng tộc về giúp chăm chồng dạy con mới được. Bây giờ chỉ ở không thì căn nhà này không vấn đề gì, chỉ là không hợp thân phận mà thôi. Người làm cha mẹ là thế đấy, không bao giờ hết cái để lo lắng!”
Tống Liêm mới nói: “Tiểu hầu gia bọn họ mua nhà để ở chơi đều là nhà có đến bốn sân đi kèm hai chái đông tây ở thành thành Bắc, à còn phải có cả hoa viên thật lớn. Với thân phận của Phó đại ca, ít nhất bá mẫu cũng phải mua nhà giống như vậy chứ.”
Phó phu nhân không cho là đúng: “Cái đấy thì không cần thiết.”
“Cần thiết! Bá mẫu không biết rồi, những người quyền quý đều rất coi trọng hình thức, đến một căn nhà có bốn sân với hoa viên thôi mà cũng không có, có thế gia vọng tộc nào nỡ gả khuê nữ qua chứ? Cho dù là gả thấp, vậy đến lúc đó bá mẫu không sợ người ta nói Phó đại ca dựa dẫm phụ nữ sao? Lại nói, các người không ở trong căn nhà lớn như vậy, không có trăm tám mươi người hầu, thì sao có mặt mũi mời một người cao quý như tiểu hầu gia đến nhà chứ? Chẳng lẽ bá mẫu định đích thân đi ra hầu hạ sao? Như vậy tiểu hầu gia cũng không vui được đâu!”
Nụ cười của Phó phu nhân đã trở nên miễn cưỡng: “Thằng nhóc này cũng biết nhiều nhỉ.”
Tống Liêm vừa ăn kẹo lạc, vừa bình thản “Ồ” một tiếng: “Bởi vì trong bữa tiệc sinh thần của tiểu hầu gia vào tối hôm qua, cháu đã ngồi ngay bên cạnh thế tử Tấn vương phủ.”
“... Cháu?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận