Sau khi xe ngựa đi qua cổng thành, Tống Tương mới hỏi Tống Liêm: “Lúc nãy khi tỷ vào phòng Như tỷ nhi, Phó bá mẫu đã nói gì vậy?”
Tống Liêm đã không thể nhịn được lâu rồi, lập tức nói ra hết.
Tống Tương nghe xong cũng im lặng.
Lúc Phó phu nhân bày tỏ ý kiến về chuyện của cô nương Lý gia, nàng đã nghe ra được là bà ta đang rung cây dọa khỉ. Nàng còn cho rằng bà ta chỉ nói như vậy là cùng, nên không đáp lời, nương theo lời mời của Phó Như rời khỏi đó.
Không ngờ bà ta lại nói những lời ấy với một đứa trẻ như Tống Liêm, đó chẳng phải là muốn mượn lời của Tống Liêm để nói cho nàng và Trịnh Dung sao?
Khó trách sau đó Phó Anh lại căn dặn mấy câu kia.
Tống Tương vuốt tóc Tống Liêm: “Dù Phó bá mẫu không nên nói như vậy, nhưng xét cho cùng chúng ta phải tự hiểu được, cho dù từng tham dự loại yến tiệc đó cũng không có gì đáng để khoe khoang cả. Nếu nói có thể diện, vậy phải giống phụ thân, có tài năng, có học thức chân chính, dựa vào bản lĩnh của mình để được mọi người ngưỡng mộ, kính trọng, thế mới càng có thể diện. Đã biết chưa?”
“Đệ biết rồi. Đệ sẽ nghiêm túc học hành. Vốn dĩ đệ cũng không cảm thấy chuyện này có gì đáng để khoe khoang, nhưng mà Phó bá mẫu lại rất xem trọng, còn nói Lục thế tử đã trở thành bạn của Phó đại ca. Đệ thấy rõ ràng Lục thế tử chẳng mặn mà với huynh ấy tí nào, nhưng bá mẫu nói như vậy, thì chẳng phải bản thân bá mẫu mới là người nói khoác sao! Vậy đương nhiên đệ không thể mặc cho bá mẫu nói rồi.”
Tống Tương véo nhẹ tai thằng bé, mỉm cười.
Nhà bọn họ luôn thoải mái tự do, mẫu thân không phải người hay cằn nhằn, nàng lại càng không phải. Nói tóm lại, thằng bé có thể hiểu đạo lý này là được.
Một canh giờ sau đã đến cửa nhà.
Cổng sân khép hờ, chứng tỏ Trịnh Dung đã trở về, trong sân phảng phất mùi thơm của men rượu.
Tống Liêm chạy vào sân, gọi to mẫu thân. Lê Hoa đang nằm dưới mái hiên, nghe thấy tiếng động liền xông ra, cái đầu gí sát vào đánh hơi xong Tống Tương lại chạy qua đánh hơi Tống Liêm, rồi lại quay lại đánh hơi Tống Tương, cứ thế cuốn lấy chân hai người, chạy qua chạy lại, quẫy đuôi ra chiều vui mừng lắm.
Trịnh Dung đang mày mò chế men rượu dưới gốc cây trong sân. Bà ngẩng đầu lên ừ một tiếng với cả hai rồi lại tiếp tục vùi đầu vào việc của mình, trông không có gì gọi là lo lắng cho hai đứa con qua đêm ở bên ngoài có cái gì không ổn.
Tống Tương ném miếng thịt sống mua ở cổng làng cho Lê Hoa ăn, sau đó cầm gầu rác và rau vào sân.
Trịnh Dung hỏi: “Chuyện đã làm xong chưa?”
“Căn nhà đã xử lý xong. Còn cửa hàng thì vẫn chưa.” Tống Tương ngồi xuống ghế, vừa nhặt rau vừa kể lại chuyện khi xem cửa hàng.
Trịnh nữ hiệp nghe xong, cao giọng nói: “Nếu chuyện này là thật thì tên họ Chu đó đúng là quá không biết xấu hổ? Tên tiểu tử Du gia ít ra còn biết tính tới chuyện mai mối cầu thân, còn tên kia thì thẳng tay bắt người ta về làm thiếp luôn? Lý cô nương cũng không hề trách nhầm, dính đến cả mạng người mà hắn ta không những không ăn năn hối lỗi, lại còn chạy đến nhà người ta làm ầm ĩ? Có lý nào lại như vậy được! Chẳng lẽ ngự sử đều ăn phân hết sao?!”
Tống Tương cười mỉa mai: “Ngự sử ăn gì con không biết, nhưng Lý gia thì sợ mất mật rồi, những người xung quanh cũng không dám lên tiếng. Hơn nữa, Chu Nghị cũng không phải cố ý đánh chết người, chỉ sợ có khả năng viện Đô Sát cũng chưa biết.”
Cho dù là biết, chưa chắc có ai đủ can đảm để làm nhân chứng. Nói trắng ra là, người chấp nhận dính vào xui xẻo cũng không có nhiều như vậy. Lý gia thà rằng chuyển đi để tránh tai họa cũng chưa từng chủ động báo quan, chứng tỏ chuyện này chắc chắn không đơn giản như bọn họ nghĩ.
Trịnh Dung hừ nói: “Du gia cũng là những kẻ sống vì lợi ích, chênh lệch dòng dõi là lý do quái gì chứ?”
Tống Liên đang ôm cổ con chó, nghe đến đây liền muốn nói gì đó, nhưng bắt gặp ánh mắt của Tống Tương thì lại nuốt vào trong.
“Vậy con còn muốn mua cửa hàng đó không?” Trịnh Dung hỏi.
“Tính sau đi.”
Trịnh Dung xoa men rượu, đồng thời căn dặn: “Nếu con không mua, e rằng cũng không có ai khác dám mua đâu. Cửa hàng không bán đi được, vậy Lý gia vẫn phải ở lại kinh thành, vẫn phải sống trong sự đề phòng bị tên Chu Nghị kia ức hiếp. Tên cẩu quan họ Chu này, tại sao còn chưa bị sét đánh chết chứ?”
Tống Tương nhặt rau, nhướng mày không nói lời nào.
Trịnh Dung nói rất đúng, nếu cửa hàng này dễ bán, nếu người trong thiên hạ dễ bị lừa gạt như vậy, sẽ không đợi đến lúc nàng tới. Nhưng bọn họ cũng không phải người có chống lưng, không dám nhận lời mua dễ dàng.
“Đúng rồi.” Nàng nhớ ra: “Con còn nhân lúc trời tối đi Hà phủ một chuyến.”
“Hà phủ nào?”
Tống Tương nói mọi chuyện ra.
Trịnh Dung đang cầm miếng men rượu, nghe xong, vẻ mặt khó tin: “Tại sao con đi Hà phủ thăm dò không gọi ta?”
Tống Tương ngẩn người.
“Ta đã lớn như thế này, còn chưa từng chính thức hiểu biết về phủ đệ của đại thần trong triều!” Trịnh Dung chớp mắt.
…
Lục Chiêm trở về vương phủ, suốt buổi chiều không đi ra ngoài nữa. Khi mặt trời nghiêng về tây, Dương Hâm đến báo cáo, căn nhà đã bố trí xong. Đến lúc gần tối, người phụ trách liên lạc với Đường Chấn cũng truyền tin tới báo không có vấn đề gì nảy sinh. Đến khi trời tối, người phụ trách tiếp xúc với Đường Chấn đã đến quán trà.
Đường Chấn là một người đàn ông hơi mập, ngoài bốn mươi tuổi, không có sở thích nào khác, chỉ thích la cà quán trà, nói những chuyện trên trời dưới biển. Người được Lục Chiêm phái đi là cháu trai nhũ mẫu của hắn, tên là Lỗ Thuyên. Người này không làm việc trong vương phủ, mà mở một quán trà, cũng coi như nửa chuyên gia về trà đạo.
Hôm qua Lỗ Thuyên nói chuyện với Đường Chấn đến tận nửa đêm, lại hẹn ông ta tối nay đến Lỗ gia thưởng trà tiếp.
Màn đêm buông xuống, Lục Chiêm lại đến căn nhà kiểm tra một lượt nữa, sau đó dẫn người đánh xe tới cửa Thần Vũ, tiếp vị hoàng đế đã chuyển sang mặc thường phục.
Đi cùng còn có một người thái giám tên Vương Trì và sáu người thị vệ ăn mặc như người dân thường, cả đoàn đánh xe đi về phía thành Nam.
Lục Chiêm ngồi cùng hoàng đế trong xe ngựa. Hoàng đế cởi bỏ long bào, trông giản dị, gần gũi hơn rất nhiều. Vừa lên xe, ngài liền nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi hoàng đế còn trẻ cũng là chiến tướng cực kỳ am hiểu chiến đấu trên lưng ngựa, đã lập được rất nhiều chiến công, trở nên cực kỳ nổi bật trong số các hoàng tử năm đó. Nhưng ngài ấy không phải con trai trưởng của hoàng đế, theo quy định của tổ tông thì vị trí thái tử không đến lượt ngài. Nhưng ngài ấy lại rất được Thái tổ coi trọng, bởi vậy cuộc chiến tranh giành hoàng quyền là điều khó tránh khỏi.
Trong truyền thuyết, vị hoàng đế này là một người có khí thế rất hào hùng. Còn ngài trong ấn tượng của Lục Chiêm là một người nho nhã, khoan thai, dí dỏm, hiền lành, hoàn toàn khác với trong truyền thuyết.
Nghĩ lại thì, năm tháng đúng là có thể rèn giũa con người, sự dũng mãnh năm đó của ngài giờ đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Rất ít người có thể đoán ra được, trong lòng vị quân vương này đang nghĩ gì.
Vì vậy, sau khi thái tử hoăng, đã nhiều năm rồi ngài vẫn chưa quyết định thái tử kế tiếp, và đến bây giờ cũng không có người nào dám thúc giục ngài.
“Thế tử, không lâu nữa là đến nơi rồi.” Người đánh xe là Trọng Hoa và Dương Hâm. Hai người báo cáo xong, tốc độ xe cũng dần chậm lại.
Lục Chiêm nhìn hoàng đế, đúng lúc này hoàng đế cũng mở mắt.
Ngài vén rèm cửa xe lên, nhìn ra bên ngoài, nhìn mãi tới đường vào trong ngõ, mới bỏ tay xuống: “Khu này toàn người dân bình thường sinh sống, xem ra cũng không có thế gia vọng tộc gì, chọn chỗ rất khá. Nhưng tại sao ngươi lại nghĩ đến việc mua căn nhà ở đây?”
Lục Chiêm có thể nói đây là căn nhà mà hắn định bồi thường cho “vợ trước” không?
Hay là hắn có thể nói với ngài ấy rằng, ngài cũng nhờ vào phúc của “cháu dâu trước” mới có một chỗ gặp khách an toàn như vậy không?
Không thể!
Hắn nói một cách kính cẩn và khiêm tốn: “Tôn nhi hưởng bổng lộc của hoàng thất, nếu chọn nhà ở khu vực có nhà cửa của quan lại trong triều thì quá bất tiện. Còn ở đây đều là bách tính, không có mấy người nhận ra tôn nhi, tôn nhi cũng bớt được rất nhiều rắc rối. Hơn nữa, tôn nhi cũng có thể thuận tiện thâm nhập vào cuộc sống của người dân, hiểu rõ dân tình.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận