Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 35: Con gái ta đúng là khí phách

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 454 lượt xem
  • 1657 chữ
  • 2021-09-03 16:40:38

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lục Chiêm cảm thấy cho dù nàng muốn có cửa hàng này thì trước hết phải giải quyết xong chuyện Lý gia mới được.

Chuyện này cũng không khó, Chu Nghị dám nối giao cho giặc, chẳng qua là dựa vào thế lực của Du Bác Ương. Chắc hẳn với thân phận của hắn, Du gia vẫn sẽ nể nang một phần. Chỉ cần hắn đến Du gia một chuyến, vấn đề sẽ được giải quyết, còn không đến nỗi phải kinh động đến quan phủ. Nhưng liệu nàng sẽ đến cầu xin hắn giúp đỡ không? Lục Chiêm cảm thấy sẽ không.

Kiếp trước hắn bị phạt phái đến doanh trại nửa năm không nói, nhưng từ sau khi hắn trở về đến lúc bọn họ tách ra ở Đàm Châu, hắn chưa từng thấy nàng cầu xin hắn điều gì.

Những người phụ nữ khác bị ức hiếp, thể nào cũng có người trốn trong phòng khóc lóc rồi lau nước mắt. Còn nàng thì sao, đừng nói đến việc rơi nước mắt, ngay cả oán trách cũng chưa từng có. Mà hắn là vì nghe người khác nói mới biết nàng từng bị người ta lăng mạ.

Huống hồ bây giờ nàng đã có Phó Anh, hắn cảm thấy có lẽ nên đợi Phó Anh có hành động rồi mới tính tiếp. Ngộ nhỡ hắn can thiệp quá nhiều, Phó Anh nghi ngờ hắn có ý đồ gì với nàng lại không hay.

Trong lòng hắn cứ trằn trọc không ngừng, thấy Trọng Hoa vẫn còn đứng ở trước mặt, liền nói: “Sau này ngươi tiếp tục chú ý bên phía hiệu thuốc, xem chuyện có đúng như lời chưởng quầy kia nói hay không. Nếu là thật, đi thu thập chứng cứ Chu Nghị gây họa cho bách tính. Ngoài ra, xem Phó công tử có ra tay giúp đỡ Tống cô nương không?”

Lần này Trọng Hoa đã nghe rất rõ, lập tức to giọng đáp lại.

Lục Chiêm uống hết chén trà, đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trở lại bên ngoài phòng chính, đúng lúc trong phòng truyền ra tiếng nói: “Khí hậu Lạc Dương ôn hòa, hàng năm đến mùa hoa mẫu đơn nở rộ...”

Hắn ngồi tựa trên lan can, vừa nghe tiếng nói đứt quãng truyền ra từ trong phòng, vừa ngắm quang cảnh khu vườn.

Vương Trì và thị vệ Ngự Tiền đều chỉ có nhiệm vụ đứng canh cửa không cho ai ra vào, nhưng cũng không thể ngăn cản Lục Chiêm đứng ở bên cạnh nghe. Giọng nói trong phòng không quá rõ ràng, nhưng từ những câu chữ đứt quãng hắn nghe được, chắc chắn không phải là một cuộc thẩm vấn như trong tưởng tượng, bầu không khí trong phòng phải nói là tương đối hài hòa.

Kiếp trước hắn ở Tống gia dưỡng thương nửa tháng mới trở về, cho nên cũng không nhúng tay vào chuyện này thêm nữa. Không biết hoàng đế có gặp Đường Chấn hay không, cũng không biết là thứ gì trên người Hà Trinh, Từ Lạc và Đường Chấn, đã khiến cho hoàng đế cảm thấy hứng thú.

Kiếp này hắn cũng không hỏi quá nhiều, nhưng hắn bắt buộc phải giúp hoàng đế xử lý cho tốt chuyện này, tranh thủ có được tư cách để cầu xin chức vụ với hoàng đế.

Vầng trăng tỏa sáng trên bầu trời, sau những đám mây trắng có vài ngôi sao lấp lánh.

Hắn ngắt một cành hoa, nhẹ nhàng kẹp giữa những ngón tay, trong lòng lại không hề yên bình như ánh trăng.

…

Hôm nay Tống Liêm nghẹn một đống lời trong bụng không nói ra. Sau khi ăn tối xong, Tống Tương liền kêu thằng bé đi mài mực, cậu mài xong liền dẫn Lê Hoa đi sang phòng bên tìm mẫu thân.

“Mẫu thân, để con nói cho người nghe một chuyện, hôm nay tỷ tỷ bị người ta bắt nạt đó.”

Cậu trèo lên chiếu, ghé sát bên tai Trịnh Dung đang búi tóc kể lể.

“Ai bắt nạt nó? Bắt nạt như thế nào?” Tay đang búi tóc của Trịnh Dung lập tức dừng lại.

“Chính là người từng sống cạnh nhà chúng ta, Phó bá mẫu, bà ta coi thường tỷ con, chê tỷ con không phải là khuê tú thế gia vọng tộc, nói tỷ không xứng với Phó đại ca.”

Tống Liêm một năm một mười kể ra hết những lời nói bóng nói gió của Phó phu nhân.

Trịnh Dung nghe xong liền nổi giận: “Bà già kia, năm đó còn coi thường mẫu thân con xuất thân tướng môn nữa! Suốt ngày chê này chê nọ, cũng không kiếm bãi nước tiểu soi xem bản thân bà ta có đức hạnh gì!”

“Khắp thiên hạ có biết bao nhiêu người đỗ tiến sĩ rồi, chỉ có một mình Phó Anh nhà họ siêu phàm chắc? Có bản lĩnh như thế tại sao không đỗ tốp ba người đứng đầu nhất giáp? Cứ nghĩ ai cũng muốn gả vào nhà bọn họ à? Còn lấy khuê tú thế gia vọng tộc! Khuê tú thế gia vọng tộc nào mắt mù mới vừa ý bà mẹ chồng như bà ta? Tương tỷ nhi có kém khuê tú thế gia vọng tộc chỗ nào chứ?! Bà già đáng chết này, thật sự tức chết ta mà! Hôm nào đừng để ta gặp phải!”

Tống Liêm đang ăn bánh mứt táo, gật đầu thật mạnh: “Nhưng Phó đại ca cũng khá được.”

Trịnh Dung nhìn thằng bé, xoay người xán lại gần: “Tỷ con ưng Phó Anh à?”

“Tỷ ấy không nói.”

Trịnh Dung suy nghĩ một hồi, nhíu mày. Nhưng ngay sau đó bà lại ngầng đầu: “Đúng vậy, ta nghe vừa nãy con nói, con đi ăn tiệc của tiểu hầu gia nên mới gặp Phó Anh. Đó là tiểu hầu gia nào? Tại sao ta không nhớ chúng ta có qua lại với những người thuộc mấy nhà quyền quý chứ?”

“Chính là thế tử Vĩnh An hầu, tôn nhi của trưởng công chúa.”

“... Sao con lại đi dự tiệc sinh thần của thế tử Vĩnh An hầu?”

“Lục thế tử đưa con đến đó.”

“Lục thế tử lại là ai?!” Trịnh Dung càng thêm kinh ngạc.

“Chính là thế tử Tấn vương. Mẫu thân chưa từng nghe qua sao? Huynh ấy nói rằng trước đây có quen phụ thân.”

Tống Liêm lại không chê phiền, kể lại chuyện quen biết thế tử ra.

Trịnh Dung nghe đến mức mắt chữ O mồm chữ A. Làm sao bà có thể chưa từng nghe qua danh thế tử Tấn vương? Ai không biết Tấn vương phủ chứ? Thế tử Tấn vương chính là vị hoàng tôn được người người nịnh hót đó! Dù gì Trịnh Dung cũng là gia quyến của nhà quan lại, sao bà có thể không biết.

Nhưng tại sao bà lại không hề biết Tống Dụ có quen vị Lục thế tử ấy? Hơn nữa vị Lục thế tử ấy còn quan tâm Tống Liêm đến vậy?

Bà thận trọng hỏi dò: “Con chắc chứ?” Cái thằng nhóc ngốc nghếch này đừng bị người ta lừa đấy.

“Không thể sai được. Hơn nữa, Lục thế tử chính là người trong lời đồn ở thôn chúng ta lúc trước đó.”

Trịnh Dung suýt chút ngạt thở!

“Có thật không?”

“Nếu như con nói dối, người sẽ không cho con dẫn Lê Hoa vào phòng ngủ cùng nữa.”

Lê Hoa quay đầu lại...

Trịnh Dung mất một lúc mới tiêu hóa được tin tức này, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.

Tống Tương đang vẽ tranh.

Vốn dĩ nàng không để ý lắm đến những cuộn tranh phong cảnh Lạc Dương của Hà Trinh, nhưng khi nghe tin Hà Trinh phát hiện có người đột nhập, nàng lại không khỏi tò mò.

Do nữ tử không thể tham gia khoa cử, nên từ nhỏ nàng đã được Tống Dụ dẫn dắt vào con đường hội họa và thư pháp, bức chân dung của Tống Dụ ở trong phòng cũng là do nàng vẽ. Những bức tranh kia của Hà Trinh đều đã được nàng quan sát rất kỹ lưỡng, dựa vào trí nhớ rồi vẽ lại theo cũng không phải việc quá khó với nàng.

“Khuê nữ!”

Vừa tĩnh tâm lại định bắt đầu vẽ, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở. Trịnh Dung cầm theo chiếc lược, ngồi ngay xuống trước mặt nàng, hai mắt sáng quắc nhìn thẳng vào nàng.

“Ta nghe Liêm ca nhi nói, thiếu niên trong lời đồn lúc trước chính là thế tử Tấn vương?”

Tống Tương liếc nhìn phía sau bà, cái bóng của Tống Liêm xoẹt qua liền biến mất, chỉ còn lại cặp mông tròn trịa của Lê Hoa đang lắc lư tại chỗ.

Tống Tương gật đầu: “Là hắn.”

Trịnh Dung trở nên kích động: “Vậy chẳng phải nghĩa là, vị Lục Thế tử này không chỉ gửi cho con một nghìn lượng để xin lỗi, mà còn từng bị con ép phải viết thư bảo đảm sao?!”

Tống Tương lại nhìn bà, gật đầu.

“Thật là khí phách!” 

Trịnh Dung vỗ bàn một cái: “Con gái ta thật là có bản lĩnh, rất nhẹ nhàng đã thu phục được thế tử Tấn vương!”

Tống Tương nhìn lên nóc nhà, gác bút lại: “Thực ra cũng không cao siêu như người nghĩ đâu. Trước đây con có biết hắn là ai đâu, vì vậy con cứ coi hắn như công tử nhà bình thường, cố ý dọa cho hắn sợ. Nếu con biết trước hắn là hoàng tôn, con chắc chắn sẽ tránh càng xa càng tốt. Người cũng đừng để ý tới chuyện này nữa. Người ta cao quý như vậy, chịu khách sáo với chúng ta, đó là vì hắn bao dung cả thiên hạ này, chứ không phải là vì để mắt chúng ta.”

“Hắn có để mắt tới chúng ta hay không, ta cũng không để ý. Cái ta muốn nói là, nếu con dám cư xử tàn nhẫn đến vậy với hoàng tôn, vậy tại sao còn muốn giữ thể diện cho Phó Anh và mẹ hắn? Bà ta dựa vào cái gì mà coi thường con?!”.

Tống Tương có tìm cớ nhanh đến đâu cũng không thể nhanh bằng tốc độ chuyên chủ đề của Trịnh Dung, Trịnh nữ hiệp vừa dứt lời, mặt cũng cau có.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top