Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 36: Chỉ là tán gẫu sao?

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 421 lượt xem
  • 1650 chữ
  • 2021-09-03 16:47:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tống Tương mỉm cười: “Xét cho cùng Phó Anh cũng là hy vọng của Phó gia. Mẫu thân huynh ấy hy vọng huynh ấy cưới một người vợ có thể giúp đỡ được mình, cũng không có gì không đúng. Chỉ là bà ta nghĩ trăm phương nghìn kế để đề phòng con, nên có vẻ hơi hẹp hòi mà thôi. Vốn dĩ con được Phó Như mời đến nhà, sao phải vì mấy chuyện này mà tức giận, vậy chẳng phải là tự làm khổ chính mình sao. Hơn nữa, Phó đại ca và Như tỷ nhi cũng rất có thành ý, hà tất nói toạc ra, chỉ khiến mọi người đều khó xử.”

Sau khi trải qua việc chim sẻ biến thành phượng hoàng, còn những lời châm chọc gì có thể đánh bại nàng? Người thông thấu thực sự sẽ không cư xử giống như Phó phu nhân.

Mặc dù Tấn vương phi cũng không vui khi Lục Chiêm lấy một cô gái quê mùa, nhưng sau khi nàng gả tới, người vấn bảo vệ nàng, cũng chưa từng khó xử nàng. Sau khi dẫn nàng ra ngoài vài lần, thấy nàng cũng có thể một mình ứng phó được các cuộc xã giao, thái độ người còn trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Bất kể Tấn vương phi có phải thật lòng hay không, Tống Tương đều không thể không thừa nhận rằng, ít nhất bà ấy đã thể hiện được sự khoan dung nên có của một người trong gia quyến hoàng tộc.

Nếu nàng vạch trần những lời kia của Phó phu nhân, vậy ai cũng sẽ khó xử.

Trịnh Dung suy nghĩ một thoáng, lắc đầu nói: “Con nói cũng đúng mà cũng không đúng, không tức giận vì bà ta là đúng. Nhưng, tuy rằng nhà chúng ta không phải thế gia vọng tộc, song con thông minh, lại có học hành, có đạo lý gì mà không hiểu? Có chuyện gì mà con không học được? Lại có công tử nhà nào là con không xứng chứ? Sẽ luôn có người nhìn thấy được ưu điểm của con. Giống như ta, chẳng phải cũng đã gả cho cha con sao? Tổ phụ tổ mẫu con đâu có chê ta thô lỗ.”

Tống Tương nhìn bà một hồi, nói: “Vậy con xin nhận lời chúc may mắn của người.”

Trịnh Dung toét miệng cười, quay đầu nhìn bên ngoài, sau đó nói khẽ: “Hai chúng ta đi dỗ Liêm ca nhi ngủ trước, sau đó xào vài món nhắm rượu đi! Hôm nay ta đã học cách pha rượu, cho con nếm thử!”

“Không được, ngày mai con còn phải đi gặp nhị thúc.”

“Không lỡ việc được đâu! Đi thôi!”

Sắc mặt Tống Tương lộ ra vẻ nghi hoặc: “Rượu người pha có uống được không? Lần trước rượu gạo hoa quả gì đó mà người làm đã hại con nôn mửa hai ngày.”

“Ầy, lần này chắc chắn sẽ không!”

Trịnh Dung kéo luôn nàng dậy, đi ra ngoài.

…

Cuộc nói chuyện giữa hoàng đế và Đường Chấn kéo dài đến tận khuya mới kết thúc.

Cây hoa phượng tiên dưới bậc thềm cũng sắp bị Lục Chiêm bứt trụi lá.

Lúc ra khỏi phòng, trông vẻ mặt Đường Chấn phấn khởi lắm, mặt mày hồng hào, giống như gặp được tri kỷ, còn hoàng đế vẫn ung dung, nho nhã như trước.

Sau khi Lỗ Thuyên và Đường Chấn lên xe ngựa rời đi, Lục Chiêm cũng kêu thị vệ đánh xe ngựa qua đây.

Ngồi trên xe ngựa, hắn hỏi: “Bên phía Đường Chấn, hoàng thượng đã hỏi ra được cái gì?”

Hoàng đế ừ một tiếng, gật đầu.

Lục Chiêm trầm mặc một lát, lại hỏi: “Không biết, rốt cuộc hoàng gia gia muốn điều tra chuyện gì?”

Ánh mắt hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ bị bóng đêm nhuộm đến mức trầm lắng: “Không có gì quan trọng, chỉ là chút chuyện vụn vặt.”

Hiển nhiên hoàng đế không muốn nói ra.

Lục Chiêm có to gan hơn nữa cũng biết không thể tiếp tục hỏi. Nhưng chỉ vì chút chuyện “vụn vặt” này mà đã khiến vận mệnh kiếp trước của hắn rẽ sang một bước ngoặt lớn.

“Đúng rồi, buổi sáng ngươi nói có người từng đột nhập vào Hà phủ lúc đêm tối, sau này nhớ đi điều tra xem là ai.” Hoàng đế đột nhiên lại nhắc nhở hắn.

“Tôn nhi đã cho người đi điều tra rồi ạ.”

Hoàng đế gật đầu tiếp tục nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Đưa hoàng đế quay về cửa Thần Vũ xong, Lục Chiêm cũng trở lại phủ.

Ngụy Xuân đợi hắn thay xong y phục, mới cầm một tấm thiệp đến: “Gần đây tiểu hầu gia đang rất nỗ lực học tập, nhưng nghe nói Hồng Vân Xã có kịch mới, cho nên có hỏi thế tử hôm nào rảnh, tiểu hầu gia muốn mời thế tử đi xem kịch.”

Nghe nói là Tiêu Trăn Sơn, Lục Chiêm lập tức đoán ra được, chắc hẳn cái tên này đã bị trưởng công chúa quản chặt đến mức tâm thần hoảng hốt, nhưng hắn cũng nhớ ra một việc khác: “Xem kịch thì thôi, ngươi trả lời lại, bảo hắn ta có thời gian thì mời ta ăn bữa cơm, đúng lúc ta có việc tìm hắn ta.”

Ngụy Xuân lui xuống, Trọng Hoa đi theo vào: “Theo lời dặn dò của thế tử, vừa nãy người của chúng ta đã theo dõi Đường Chấn cho đến khi ông ta xuống xe, sau khi xuống xe ông ta không có bất kỳ dị thường nào, cũng không vào Hà phủ, mà về thẳng con ngõ phía sau Hà gia, có vẻ vẫn chưa nghi ngờ thân phận của hoàng thượng.”

Lục Chiêm nghe xong lại hỏi y: “Còn người mà ngươi sắp xếp?”

“Cũng đã trở về.”

Trọng Hoa vừa nói vừa vỗ tay, liền có một thị vệ áo đen nhanh nhẹn bước vào.

Lục Chiêm ngồi xuống: “Thế nào? Ngươi nghe được bao nhiêu tin tức?”

“Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, hoàng thượng và Đường Chấn đều chỉ nói chuyện phiếm. Ban đầu hoàng thượng nói về trà, Đường Chấn nói mãi nói mãi cũng dần buông lỏng cảnh giác, sau đó từ trà lại nói đến rượu và hoa, tiếp theo chính là phong tục tập quán. Không có một câu nào tách khỏi bốn đề tài này. Nếu nói tin tức đặc biệt, vậy thì cũng không có, chẳng khác gì tán gẫu cùng người bình thường.”

Làm việc cho hoàng đế lâu như vậy mà vẫn không biết rốt cuộc ngài ấy muốn làm gì, nếu căn nhà đã do một tay Lục Chiêm sắp xếp, đương nhiên hắn không thể không lén bố trí cái gì đó, dù sao cơ hội tốt như thế.

Sáu người thị vệ Ngự Tiền sẽ không bao giờ ngờ được rằng, hắn sẽ chọn một tên thị vệ giỏi do thám để nấp trong vách tường. Nếu không như vậy, hắn đã không ở yên ngoài cửa suốt mấy canh giờ liền.

“Không có sao?” Lục Chiêm cau mày, mặc dù câu trả lời của thị vệ rất phù hợp với dáng vẻ của hoàng đế và Đường Chấn mà hắn nhìn thấy khi họ ra khỏi phòng, nhưng câu trả lời hiển nhiên đã nằm ngoài dự đoán của hắn, khiến hắn nghi ngờ hoàng đế phái hắn đi Hưng Bình trộm thư, căn bản là vì quá mức rảnh rỗi nên muốn bày trò chơi mà thôi!

Từ Lạc coi mấy lá “thư nhà” đó như bảo vật, trong bức thư nhà mười mấy năm trước lại có nhắc tới Đường Chấn sau này mới vào Hà phủ. Tiếp đó, một hoàng đế cao quý lại đến gặp một quản sự nhỏ bé trong nhà một đại thần của mình, rõ ràng có điều không bình thường. Nhưng cuối cùng ngài ấy lại chỉ nói chuyện phiếm với Đường Chấn thôi sao?

“Thực sự không có.” Thị vệ đáp: “Chính bởi vì hoàng thượng không hỏi cái gì quan trọng, nên Đường Chấn mới không nghi ngờ thân phận của hoàng thượng. Những gì bọn họ nói, chẳng qua chỉ là về đất đai, về dân tình. Có điều…” Nói đến đây thị vệ khẽ nhíu mày. “Nếu nhất định phải nói có gì lạ thì Lạc Dương được nói đến nhiều nhất. Nửa đoạn trước hoàng thượng đã nhắc tới Lạc Dương, nửa sau lại chủ động nhắc thêm hai lần nữa.”

“Lạc Dương?” Lục Chiêm cau mày, hỏi: “Nhắc tới cái gì của Lạc Dương?”

Nếu hắn nhớ không lầm, mười bảy, mười tám năm trước, Hà Trinh vừa hay ở Lạc Dương nhậm chức.

“Cũng không có gì đặc biệt, không biết thuộc hạ có hiểu đúng ý hay không, nhưng thuộc hạ cảm thấy dường như lực chú ý của hoàng thượng vẫn luôn nằm ở Lạc Dương. Bất cứ khi nào Đường Chấn nói đến những điều liên quan, ngài ấy đều lắng nghe rất nghiêm túc, không chen lời, cũng không ngắt lời, từ đầu đến cuối đều rất yên lặng.”

“Có nhắc đến ai không?”

“Có nói tới thế gia vọng tộc của Lạc Dương.”

“Đó là những gia tộc nào?”

“Lạc Dương có ba họ lớn, một là họ Bùi, một là họ Tôn, còn có một họ Lạc. Tổ tiên của ba nhà này đều từng có người làm quan lớn trong triều, trong đó Tôn gia ba đời trước còn có một hoàng hậu, tất nhiên đều là chuyện của triều đại trước, không liên can đến Đại Lương của chúng ta. Còn Lạc gia gần hai mươi năm trước phạm phải tội, đã sa sút rồi.”

“Phạm tội gì?”

“Đường Chấn không đề cập đến quá nhiều, dù sao thì chuyện đó cũng lâu rồi, chị nói từ hai mươi năm trước, sau khi Lạc gia bị một đòn đả kích nghiêm trọng vẫn luôn không vực dậy được. Nhưng nhờ có tổ tiên truyền lại tài năng chăm hoa, năm nào trong hội hoa mẫu đơn cũng giành hạng nhất, cho nên mấy năm nay Lạc gia mới chưa từng hoàn toàn sụp đổ.”

Lục Chiêm nhíu mày càng chặt: “Ngươi còn nhớ những lời hoàng thượng chủ động hỏi đến Lạc Dương không?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top