Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 37: Vị khách không mời mà đến

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 419 lượt xem
  • 1792 chữ
  • 2021-09-03 16:58:47

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

“Nhớ ạ.” 

Thị vệ nói: “Một lần là nói đến hội hoa Lạc Dương, hoa của Lạc gia xuất sắc đến mức nào, hoàng thượng hỏi năm đó là ai trong Lạc gia đã mang hoa đi thi. Đường Chấn trả lời là vị Nhị gia lúc đó của Lạc gia, Hoàng thượng liền không nói gì thêm.”.

“Lần thứ hai là hỏi các quan hệ xã giao năm đó ở Lạc Dương của đại nhân Hà Trinh, cũng không hỏi quá nhiều, đều là Đường Chấn nói cái gì hoàng thượng liền nghe cái đó.”

Lục Chiêm dừng lại một lát, quay đầu nói với Trọng Hoa: “Lát nữa đi Bộ Lại điều tra xem Lạc gia này đã phạm tội gì?”

Dặn dò xong hắn lại hỏi: “Còn gì nữa không?”

Thị vệ lắc đầu: “Còn lại đều là nói chuyện phiếm.”

Lục Chiêm nhìn chằm chằm gương mặt của thị vệ, không nói gì.

Xem ra hoàng đế thực sự chỉ uống trà, tán ngẫu đến nửa đêm với người khác. Vậy cả trận chiến này, ngầm sai hắn đi đến chỗ Từ Lạc trộm thư, rốt cuộc là tại sao? Hoàng đế lại biết được cái gì từ chỗ Đường Chấn?

Nghĩ đến đây hắn lại nhìn về phía trước mặt: “Đường Chấn này chưa từng tới Lạc Dương, sao lại có thể nói về phong tục tập quán của Lạc Dương lâu như vậy với hoàng thượng?”

“Chỗ này thuộc hạ cũng rất khó hiểu. Hơn nữa, khi hoàng thượng nhắc đến những chuyện của Lạc Dương, Đường Chấn rõ ràng cũng hơi sửng sốt, sau đó mới nói ông ta từng gặp không ít người Lạc Dương. Bản thân thuộc hạ có đôi chút nghi ngờ, nhưng hoàng thượng cũng không hỏi ông ta.”

Lục Chiêm trầm ngâm, sau đó phất tay bảo người này lui xuống.

Trọng Hoa đợi sau khi thị vệ bước ra khỏi cửa mới tiến lên: “Xem chừng Đường Chấn này rất quen thuộc với Lạc Dương. Trong thư Hà Trinh cũng từng nhắc đến Đường Chấn, nói không chừng hai bên đã quen biết từ trước rồi.”

Lục Chiêm đồng ý với nhận định này: “Theo tin tức trước đây điều tra được, Đường Chấn đến Hà phủ sau khi Hà Trinh đã trở về kinh thành. Trong mấy chục năm qua, ông ta chưa từng rời khỏi kinh thành, vậy ngươi hãy đi điều tra lại trước đây ông ta có từng đi qua Lạc Dương hay không, và rốt cuộc ông ta quen biết Hà Trinh từ khi nào?”

Trọng Hoa gật đầu.

“Đúng rồi.” Khi Trọng Hoa đang định quay người rời đi, Lục Chiêm lại nói: “Lúc trước sai các ngươi đi xung quanh Hà gia nghe ngóng về người đã lẻn vào Hà phủ đêm đó, các ngươi đã điều tra ra manh mối gì chưa?”

“Đã hỏi thăm một lượt, không có bất cứ phát hiện gì.”

Lục Chiêm nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Chưa hỏi qua những người ăn mày xung quanh sao?”

Những người bán hàng còn có lúc dọn hàng, nhưng những người ăn mày không nhà thì không còn nơi nào khác để đi.

Trọng Hoa ngẩn ra, lập tức nói: “Thế tử nhắc nhở rất đúng! Bây giờ thuộc hạ phái người đi ngay!”

…

Không biết Trịnh Dung nghe được từ đâu rằng nước hoa quả có thể dùng để pha rượu, thế là bà pha đầy một bình. Tống Tương nửa tin nửa ngờ uống thử hai ngụm, thấy vị khá thơm ngọt, bèn chiều theo ý bà.

Hai mẹ con dỗ Tống Liêm ngủ xong, sau đó xào đĩa thịt, lại làm một đĩa chân gà ngâm, thêm một đĩa dưa chuột đập dập vừa mới hái, cứ thế hai người uống rượu tán dóc đến tận nửa đêm.

Người phụ nữ xuất thân tướng môn đúng là lúc nào cũng tràn đầy tinh thần. Sáng hôm sau, Trịnh Dung vẫn dậy sớm như thường, làm xong bữa sáng rồi đi vào thành.

Tống Tương bảo Tống Liêm ăn cơm rồi đi học, bản thân cũng cầm nửa rổ trứng, gói vài khúc thịt, thêm một ít rau, chuẩn bị tới bên nhị phòng.

Vừa mới bước xuống sân, ngoài cổng đã có tiếng bánh xe vang lên, ngay sau đó cánh cổng đang khép hờ bị đẩy ra, một người gấp gáp xông vào, chẳng đâu vào đâu hét lớn: “Tương tỷ nhi! Có ở nhà không? Tương tỷ nhi!”

“Ẳng!”

Lê Hoa đang nằm dưới mái hiên tức thì xông đến nhanh như tên bắn.

Tống Tương nhìn kỹ lại, Tống Mân trong bộ dáng lôi thôi lếch thếch, đang kéo lê đôi giày vải, quần áo trên người cũng không chỉnh tề, vẻ mặt hoảng sợ, dưới tiếng sủa của Lê Hoa lại càng hoảng loạn lui ra ngoài cổng.

Bên ngoài cổng là Tống Du và Du thị đang vừa xách tay nải vừa mắng nhiếc, Tống Trừng mười hai tuổi cũng xách hai tay nải lớn, nhưng chỉ đứng yên không nói gì.

“Các người đang làm gì đây?”

Tống Tương đặt chiếc giỏ xuống, nhìn họ đầy nghi hoặc.

“Cháu mau đuổi con súc sinh này đi!” Tống Mân giơ chân giả bộ đá Lê Hoa, đồng thời kể lể: “Nhà Nhị thúc không thể ở tiếp được nữa, cháu mau cho bọn ta mượn vài căn phòng ở tạm, để bọn ta né qua cơn sóng gió này đã!”

Tống Tương nhíu mày: “Né cơn sóng gió gì?”

“Nhà bọn ta không thể ở nổi nữa!” 

Du thị ném tay nải xuống, bước lên phía trước: “Không biết là ai tung tin đồn rằng, bảo vật của Từ gia vẫn nằm trong tay bọn ta! Gần đây luôn có người tìm đến cửa nghe ngóng vụ Từ gia mất trộm, ban ngày ngoài cửa có người đi loanh quanh không nói, đến nửa đêm còn có người trèo tường vào tận nhà! Đêm qua ta dậy uống nước, thấy có bóng người đứng trong sân mà suýt nữa sợ đến ngất xỉu! Bên đó đã không thể ở được nữa rồi, cháu mau đuổi con súc sinh này đi, dành vài căn phòng cho ta!”

Du Thị nói rồi định bước vào nhà.

Lê Hoa chạy ngay đến phía trước Tống Tương, sủa bà ta không ngừng!

Tống Tương đang định đến nhị phòng thăm bọn họ nhưng không ngờ mới chỉ mấy ngày không gặp, mà giờ bọn họ đã rơi vào cảnh ngộ này!

Những lời của Du thị chỉ cần tin ba phần là được. 

Nàng nói: “Căn nhà này cũng không rộng rãi gì, chỉ vừa đủ cho một nhà ba người chúng cháu sống. Nếu Nhị thúc và Nhị thẩm đến ăn bữa cơm thì có thể, nhưng nếu muốn ở lại thì xin thứ lỗi. Hai nhà đã tách ra từ lâu, các người vẫn nên đi tìm chỗ khác thì hơn.”

“Ngươi nói thế là có ý gì? Nhị thúc ngươi chính là huynh đệ ruột thịt của cha ngươi, bọn ta không tìm các ngươi, Còn có thể tìm ai hả? Hơn nữa, chẳng phải năm đó chuyện hậu sự của cha ngươi cũng do bọn ta lo liệu sao? Nếu không thì người trông chờ vào Liêm ca nhi năm tuổi chắc?Làm người không thể quá vô lương tâm!” 

Du thị gân cổ lên gào, âm thanh đã vang khắp sân.

“Bà được rồi đó!”

Tống Mân mắng bà ta: “Cút sang một bên!”

Bà ta bị mắng, bất lực lui về phía sau ông ta.

Tống Mân xỏ lại đôi giày, bất mãn nói: “Tương tỷ nhi, Nhị thúc không nói dối cháu làm gì. Gần đây nhà ta bị quấy rầy đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Nhà ta đều là người đọc sách, làm sao chịu nổi cái tình trạng đó. Nếu không phải đã đến đường cùng, Nhị thúc cũng sẽ không kéo cả nhà đến nhờ cậy cháu. Cháu chỉ cần nhường vài căn phòng cho nhà Nhị thúc ở nhờ một thời gian, đợi sóng gió qua rồi, đương nhiên ta sẽ đi.”

Tống Tương nhìn Du thị, thấy đôi mắt đỏ hoe và cơ thể tức đến mức run rẩy của bà ta, thật ra cũng hơi bất ngờ.

Bọn họ kéo cả nhà đến nhờ cậy thế này, hiển nhiên là thực sự gặp phải phiền phức.

Chỉ là, nhị phòng có bốn người, trong tay cũng chỉ có 30 mẫu đất cạnh thôn Hạc Sơn, ngoài ra nhà họ cũng không có cách gì để kiếm ra tiền nữa. Gia sản mà lão thái thái chia cho bọn họ, đã bị Du thị tiêu gần hết từ lâu vì cái tính sĩ diện của bản thân.

Đương nhiên, Tống Mân đi làm tây tịch (một dạng gia sư) cũng có thể kiếm được mấy đồng. Nhưng nếu Từ Lạc quyết tâm chèn ép Tống Mân, vậy thì trong cả cái huyện Hưng Bình này sẽ chẳng ai dám mời ông ta. Nếu bây giờ cho ở nhờ, vậy phải cho ở đến ngày tháng năm nào?

“À, đây là mười lượng bạc, xem như là phí sinh hoạt của Nhị thúc!” Thấy nàng không nói lời nào, Tống Mân lại vội vàng lấy ra vài nén bạc từ trong tay nải: “Cháu cũng biết đấy, khi cha cháu còn ở, tình cảm huynh đệ giữa chúng ta vẫn rất tốt...”

Nói đến đây thì đã bắt đầu ăn nói khép nép.

Tướng mạo Tống Mân giống Tống Dụ đến bảy phần, hơn nữa càng lớn tuổi trông lại càng giống nhau. Nhưng tính tình ông ta và Tống Dụ hoàn toàn trái ngược. Tống Mân lười biếng, không có chí tiến thủ, lúc đó nếu kiên trì học thêm một vài năm thì hoàn toàn có khả năng thi đỗ tiến sĩ.

Nhưng ông ta lại không chịu tập trung học hành, sau này thành thân, phụ thân của Du thị chủ trương bảo Tống Mân đến huyện nha làm việc, thế là ông ta cứ thế đi luôn. Bởi vì chuyện này mà Tống Dụ còn tức ông ta một trận.

Tuy Tống Mân hồ đồ, cũng để mặc Du thị làm loạn, nhưng đêm Tống Dụ qua đời, ở trước giường bệnh, ông ta cũng thực tâm thành khẩn khóc đưa tiễn phụ thân nàng, còn trông coi suốt cả đêm.

Sau lại, ông ta cũng chạy trước chạy sau, lo liệu chu đáo cho đám tang của huynh trưởng mình.

Du thị suốt ngày nhìn chằm chằm vào gia sản mà đại phòng được chia cho, nhưng Tống Mân lại chưa từng để bà ta mượn gió bẻ măng.

Mặc dù hai năm nay Du thị chưa từng đến nhà, nhưng Tống Mân lại thường đến thăm bọn họ.

Tuy rằng không thể tránh được lúc về sẽ tiện tay xách mất của bọn họ một hai con gà, hay là một rổ trứng, lại hoặc là mấy củ cà rốt, mấy cây cải thảo nhà trồng, nhưng có người đàn ông đi lại trong nhà cũng có khác biệt. Ít nhất trong ba năm qua, người dám thèm muốn Trịnh Dung, dám có ý đồ với bà rất ít.

Tống Tương cầm lấy bạc, đứng sang một bên: “Vào nhà trước đi.”

 

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top