Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 39: Bí mật ngoài dự đoán

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 442 lượt xem
  • 1731 chữ
  • 2021-09-03 17:15:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Tấn vương phi đối xử lạnh nhạt với Tấn vương mười năm như một mà Tấn vương thì quan tâm săn sóc Tấn vương phi cũng là mười năm như một. Bản thân Lục Chiêm đã quá quen với cảnh này.

Nghe những tôi tớ lâu năm trong phủ kể lại, đây là bởi Tấn vương đã nạp thêm thị thiếp, khiến vương phi để bụng. Nhưng theo Lục Chiếm thấy, chẳng bằng nói là Tấn vương phi cũng không yêu Tấn vương nhiều đến vậy. 

Bởi vì nếu đã yêu thì sao người có thể cho phép Tấn vương cưới thêm thị thiếp?

Ví dụ như Tống Tương. Kiếp trước có người khuyên hắn lấy thêm thị thiếp, mà nàng cũng tỏ ra rất hào phóng nói với hắn rằng: “Đó là chuyện phải đạo.”

Lục Chiêm tự nhận, bản thân không phải một người chồng tốt, nhưng ít nhất vẫn có giới hạn của mình. Nếu đã cưới nàng thì đương nhiên hắn sẽ không lấy thêm người khác.

Là một hoàng tôn, thực tế muốn giữ được lòng trung thành với hôn nhân không phải là một điều dễ dàng. Nhưng hắn vẫn kiên quyết giữ vững nguyên tắc đó, trong khi đấy nàng lại hoàn toàn không để tâm. Điều này không khỏi khiến cho hắn buồn bực không thôi.

Cho nên, đã có lúc hắn không nhịn được suy nghĩ, giả sử hắn thật sự kiếm thêm thị thiếp, có phải là nàng sẽ chị chị em em với những người đến sau đó không?

Nghĩ thôi cũng thấy chuyện đó thật hoang đường.

...

Buổi chiều, Trọng Hoa tới bộ Lại một chuyến, lúc trở về thì thấy Lục Chiêm đang tiếp khách.

Thọ yến của thái phu nhân Thẩm gia sắp tới, người của Thẩm gia muốn chúc thọ thái phu nhân thật long trọng, cũng bởi nghe nói Tấn vương phủ có một bức Ma Cô hiến thọ của danh gia thời trước, cho nên đại lão gia Thẩm Nghi Quân đã nói chuyện với Tấn vương và có được bức tranh đó. Nhưng lúc tối ra về thì quên không cầm bức tranh theo, ông ta mới sai thứ tử Thẩm Dực tới vương phủ lấy tranh.

Lúc Thẩm Dực tới thì vừa hay Lục Chiêm cũng ở nhà, Lục Chiêm mới mời Thẩm Dực tới cung Diên Chiêu uống chén trà.

Giữa chừng, Ngụy Xuân bưng lên không ít hoa quả, bánh trái, tính ám chỉ quá mức rõ ràng, giống như chỉ hận không thể dán luôn mấy chữ “anh vợ tương lai của Lục thế tử” lên trán Thẩm Dực.

Cũng may, Thẩm Dực thấy Trọng Hoa đứng ngoài cửa không ngừng thò đầu thò cổ nhìn vào trong, cho nên biết ý đặt chén trà xuống cáo từ.

“Đã điều tra ra vụ án Lạc gia ở Lạc Dương.” Trọng Hoa lấy ra một quyển hồ sơ trình lên: “Vụ án này có liên quan tới cả ân oán năm xưa của hoàng thượng và Sở vương.”

Sở vương là anh trai Hoàng đế, đại hoàng tử của tiên đế, năm xưa bị gian thần xúi giục nên cũng nhảy ra tranh đoạt hoàng vị. Sau lại âm mưu của gian thần bại lộ, Sở vương biết mình bị lừa, cảm thấy quá xấu hổ nên đã tự vẫn trước tiên đế.

Lục Chiêm nhận lấy tập hồ sơ, còn chưa kịp mở ra xem thì Ngụy Xuân đã lại đi vào.

“Thế tử! Dương Hâm vừa gửi tin cấp báo, nói là có nhân vật khả nghi xuất hiện quanh Hà phủ, nghi ngờ đó chính là người đã lẻn vào Hà phủ lúc trước.”

Lục Chiêm nhìn ngay sang ông ta: “Chuyện khi nào?”

“Vừa xong ạ. Dương Hâm nhìn thấy tận mắt người này núp bên ngoài cổng Hà phủ, cho nên mới sai người quay về báo tin ngay tức thì.”

Lục Chiêm lập tức đứng dậy, tiện tay nhét quyển hồ sơ vào ngực áo: “Chuẩn bị ngựa.”

...

Tống Tương đứng canh chừng ở cửa nách Hà phủ, tay khoanh trước ngực, im lặng chờ đợi.

Với những gia đình giàu có, bình thường đến tối đêm là quản sự có thể nghỉ ngơi. Cho dù có phải thay phiên túc trực ở nhà chủ thì cũng thường là một tuần một ngày. Lần trước nàng tới Hà gia đã tìm hiểu rõ quy củ của nhà này, cho nên cũng khá chắc chắn về thời gian Đường Chấn trở về nhà nghỉ ngơi.

Chẳng bao lâu sau, bên trong cửa nách có tiếng động truyền tới, tiếp đó, cánh cửa hé mở, hai ba người đi ra. Sau khi đứng chào nhau, mỗi người lại đi một hướng.

Tống Tương thấy Đường Chấn đã đi tách ra, một mình đi về phía Đường gia, bèn bám ngay theo sau. Chờ tới đoạn đường tối, nàng mới nhẹ nhàng nhảy tới sau lưng ông ta, tay chém thẳng xuống gáy ông ta.

Vương phủ cách Hà phủ chừng hai, ba con phố, lúc Lục Chiêm chạy tới nơi thì vừa hay bắt gặp cảnh một người mặc đồ đen đang khiêng theo một người đi vào ngôi miếu đổ nát ở cuối ngõ.

Người bị khiêng trên vai là ai không biết, nhưng xem ra cũng không hề gầy gò nhẹ cân, rõ ràng trông cường tráng hơn nhiều so với người mặc đồ đen, vậy mà cô gái này vẫn có thể khiêng đi một cách vững vàng vào trong miếu.

Nếu lúc ban đầu hắn còn có phần hoài nghi, nhưng lúc này đã nhìn thấy tận mắt, Lục Chiêm có thể chắc chắn, đây là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái thực sự có bản lĩnh không hề kém.

Sự tò mò của Lục Chiêm về cô gái này, vô hình chung đã vượt qua cả sự tò mò về mục đích cô ta lẻn vào Hà phủ lúc đêm khuya.

“Bao vây!” Hắn khẽ ra lệnh.

Thị vệ lẳng lặng tản ra.

Tống Tương khiêng Đường Chấn vào trong miếu, nhưng cũng không hề cảm thấy nhẹ nhàng như vậy. Nàng chọn một chỗ trống trải đặt ông ta xuống, sau đó hít thở sâu mấy hơi, tiếp đó ấn nhân trung của ông ta, tức thì ông ta dần dần tỉnh lại.

Đường Chấn nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì lập tức co người lùi lại đằng sau, miệng há to định kêu cứu.

Trước khi ông ta kịp kêu cứu thì Tống Tương đã nhanh tay bày ra một chiếc bình sứ nhỏ, một sợi dây thừng cùng với một con dao trông như dao róc xương mà những người đồ tể hay dùng ngay trước mặt ông ta: “Ta chỉ muốn hỏi ông mấy chuyện, cũng không có ý định làm gì ông. Chỉ cần ông nghe lời, độc Cưu trong cái lọ này, sợi dây thừng dùng để lặc cổ này, còn cả con dao dùng để cắt gân này nữa, đều sẽ không được dùng trên người ông.”

Đường Chấn lập tức ngậm miệng, mắt mở to nhìn mấy thứ trước mặt.

Tống Tương nói tiếp: “Ông đã tới Lạc Dương lúc nào?”

Đường Chấn ngẩng đầu, nuốt nước miếng.

“Tại sao ông lại tới Lạc Dương?” Tống Tương cầm con dao, dí về phía ông ta.

Đường Chấn cắn răng hỏi: “Làm sao mà ngươi biết ta từng tới Lạc Dương?”

Tống Tương nhìn ông ta: “Lúc đầu không dám chắc, nhưng giờ thì đã khẳng định.”

Đường Chấn tức giận nhưng lại chẳng thể làm gì.

“Nói đi, là lúc nào?”

“... Mười tám năm trước.”

“Vì sao tới đó?”

“Mười tám năm trước, chủ nhân trước của ta là ngự sử tuần sát, ta từng đi theo ngài ấy ở lại Lạc Dương hơn một năm.”

Tống Tương nhìn ông ta: “Mười tám năm trước Hà đại nhân cũng ở Lạc Dương, chẳng lẽ lúc đó ông đã quen biết với Hà đại nhân?”

Đường Chấn không mở miệng, xem ra là ngầm thừa nhận.

Tống Tương hỏi tiếp: “Thứ mà Từ Lạc đánh mất là gì? Đáng giá đến mức nào?”

Đường Chấn đột ngột ngẩng đầu nhìn nàng, nhưng rồi vẫn không chịu mở miệng nói gì.

Tống Tương bèn đẩy chiếc lọ sứ về phía ông ta.

Da mặt Đường Chấn run rẩy, cả người ông ta căng cứng: “Đó chỉ là mấy bức thư nhà mà thôi.”

“Nếu là thư nhà, vì sao Từ Lạc phải công bố với bên ngoài rằng là bị trộm của báu?”

Đường Chấn ủ rũ: “Đúng là thư nhà mà. Trong thư chỉ nói tới mấy chuyện lặt vặt thường ngày. Cho dù có ném ngoài đường cũng chẳng có gì phải che giấu.”

“Hả?” Hiển nhiên Tống Tương không tin.

Đường Chấn nhìn nàng, bình tĩnh giải thích: “Đối với người ngoài thì đúng là không có gì đặc biệt cả. Nhưng đối với lão gia nhà ta thì nó lại rất quan trọng, bởi vì giấy dùng để viết mấy bức thư đó, đều là do chủ nhân trước đây của ta tự tay làm ra.”

“Chủ nhân trước của ta lúc còn tại nhiệm từng có ân với Hà đại nhân, sau đó hai người trở thành bạn tri kỷ của nhau. Cho nên mấy bức thư đó cũng không phải của Từ đại nhân, mà là do Hà đại nhân nhờ Từ đại nhân cất giữ hộ.”

Tống Tương im lặng một hồi.

Sau đó nàng lại hỏi tiếp: “Chủ nhân trước của ông tên gọi là gì?”

“Họ Lạc, tên Lạc Dung. Ngài ấy đã không còn trên đời này nữa rồi.”

“Vì sao không còn nữa?”

“Mười tám năm trước, ở Lạc Dương xảy ra một vụ án. Lạc gia Tam lão gia đảm nhiệm chức tri phủ Vân Nam, bởi vì không làm tròn trách nhiệm nên bị cách chức. Có người nói là do Lạc gia có liên quan tới vụ án Sở vương bị gian thần xúi giục, nhảy ra tranh giành hoàng vị với hoàng thượng lúc đó còn là hoàng tử. Chủ nhân trước của ta, Lạc Dung, chính là Nhị lão gia của Lạc gia. Bởi vì bị Tam lão gia liên lụy nên cũng mất chức quan, sau đó thì mắc phải bệnh nặng qua đời.”

“Lạc gia Lạc Dương?” 

Tống Tương thốt ra thành tiếng.

Nàng cũng từng nghe nói qua về vụ án của Lạc gia. Trong mấy năm phụ thân của nàng là Tống Du đi đây đi đó, vừa hay cũng là lúc Lạc gia gặp chuyện không may, tin tức về vụ án lan truyền khắp nơi, sau đó phụ thân cũng từng kể qua cho nàng nghe.

Trong đầu thoáng qua một suy đoán, nàng bèn hỏi: “Hà đại nhân hết lòng giữ gìn mấy tờ giấy viết thư do Lạc Dung tự tay làm ra như vậy, có vẻ tình nghĩa giữa hai người cũng thân thiết đấy nhỉ?”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top