Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Cẩm Hương Lí (Dịch)
  4. Chương 40: Lục thế tử như bị sét đánh

Cẩm Hương Lí (Dịch)

  • 453 lượt xem
  • 1945 chữ
  • 2021-09-03 17:24:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đường Chấn không chịu nói. 

Tống Tương mới khuyên: “Ta không phải người của quan phủ, ông cứ việc nói ra đi.”

Đường Chấn im lặng một hồi, nhìn nàng lại bắt đầu dịch chuyển mấy thứ trước mặt, chỉ đành nói tiếp: “Năm đó quan hệ giữa hai người đúng là rất thân thiết. Ta quen biết được với Hà đại nhân cũng là nhờ chủ nhân trước của ta giới thiệu.”

“Lúc đó Hà đại nhân muốn uống lá trà từ Giang Nam, chủ nhân trước của ta biết rằng ta có nguồn cung, bèn giới thiệu ta cho Hà đại nhân. Sau khi Lạc đại nhân mất, Hà đại nhân vô cùng tiếc hận, và cũng vì mối quan hệ này mà sau đó ta mới được ngài ấy nhận vào trong phủ.”

“Chỉ có điều, do nguyên nhân Lạc gia sụp đổ hơi mẫn cảm nên Hà đại nhân không hề nhắc tới quan hệ này cho người khác biết. Đồng thời đại nhân cũng dặn ta không nên nhắc lại những chuyện trước đây với người khác. Từ Lạc nói rằng bị trộm mất của báu chỉ là do ông ta tự chủ trương làm vậy. Nếu cô nương muốn trộm bảo vật thì nên tìm gặp ông ta mới đúng.”

Xem ra Đường Chấn tưởng rằng nàng là bọn trộm cướp nghe thấy tin đồn nên mới tới tra hỏi ông ta.

Đương nhiên, Tống Tương sẽ không giải thích rõ với ông ta. Chỉ có điều, ban đầu nàng cho rằng trong mấy bức thư Từ Lạc đánh mất có ẩn chứa cơ mật gì đó, thậm chí còn phỏng đoán rằng bí mật ấy có thể gây nguy hiểm cho bản thân ông ta, nên ông ta mới để tâm tới vậy. Nhưng nàng thực sự không ngờ tới mấu chốt của chuyện lần này không nằm trong nội dung bức thư, mà là giấy viết thư.

Nàng cũng có nghe qua về những chuyện mà hoàng đế đã phải nếm trải trên con đường bước lên ngôi vị. Năm đó Sở vương tự vẫn trước mặt tiên đế, tuy rằng con cháu của Sở vương vẫn được đối xử tử tế, song nếu năm đó Lạc gia thực sự có liên quan tới việc xúi giục Sở vương đối phó với hoàng đế thì tính chất lại hoàn toàn khác biệt. Một người thần tử lại gây xích mích giữa các hoàng tử với nhau, vậy không đối phó ngươi còn đối phó ai?

Xét từ góc độ hoàng quyền, Lạc gia bị hoàng đế nhằm vào cũng coi như hợp lý.

Hà Trinh lén lút cất chứa giấy viết thư do Lạc Dung tự tay làm để kỷ niệm, nhưng rồi lại lo lắng bị hoàng đế nghi ngờ. Vì sợ để ở Hà phủ thì khó giữ được bí mật nên ông ta mới gửi lại chỗ Từ Lạc.

Không ngờ, vô tình bị Tống Mân nhìn thấy, sau đó mấy bức thư cũng mất tích luôn. Từ Lạc không làm tốt việc mà người cậu của mình giao cho, tất nhiên sẽ giận chó đánh mèo sang Tống Mân.

Cũng chính vì mấy bức thư đó quan trọng với người này nhưng lại không quan trọng với người khác, nên ông ta mới không thể dán bố cáo truy tìm, song lại có thể công khai cách chức của Tống Mân.

Suy nghĩ kỹ lại thì chỉ e người cách chức Tống Mân, căn bản không phải Từ Lạc, mà là Hà Trinh mới đúng, bởi vì ông ta mới là chủ nhân của mấy bức thư đó.

Thế nhưng Lục Chiêm cần mấy bức thư đó làm gì?

Nếu hắn không phải chủ mưu, vậy chủ mưu đứng sau lưng hắn có thể là ai được?

Nàng suy nghĩ một thoáng, lập tức nhìn Đường Chấn, đứng dậy hỏi: “Dạo gần đây ông có gặp ai không?”

Đường Chấn thấy vậy cũng trở nên căng thẳng: “Ngày nào ta cũng gặp một đống người...”

“Có ai khiến ông có ấn tượng sâu sắc không?”

Đường Chấn im lặng một thoáng, gật đầu: “Có. Hai ngày trước ta đã gặp một ông lão tuổi chừng lục tuần, cách nói năng vô cùng văn nhã, khí chất hơn người...”

Tống Tương chưa nghe hết lời ông ta nói thì toàn thân đã căng cứng.

Kiếp trước nàng làm cháu dâu của hoàng đế bảy năm, sao có thể không biết dáng vẻ của hoàng đế trông như thế nào.

Lục Chiêm không có khả năng vô cớ đi trộm mấy thức thư, mà người có thể khiến hắn chịu nghe lời làm theo thì chỉ có Tấn vương và hoàng đế.

Tấn vương là người cẩn thận, sẽ không vượt mặt hoàng đế để điều tra quan hệ giữa Hà Trinh và Lạc gia. Quan trọng hơn, Lạc gia có dính líu tới vụ án của Sở vương năm xưa, như vậy “chủ mưu” trong chuyện này ngoài hoàng đế ra thì còn có thể là ai được chứ?

Nếu hoàng đế còn cất công đi gặp riêng Đường Chấn rồi, vậy thì không thể nào xung quanh Đường Chấn sẽ không có ai theo dõi.

Nghĩ tới đây, nàng cầm ngay lấy con dao, nhảy ra cửa đi thẳng.

Nhưng mới vừa bước ra khỏi cửa, nàng đã chẳng thể bước tiếp một bước. Trong sân, dưới ánh trăng sáng, mấy người đang đứng tản ra thành hình nửa vòng tròn, mà người đứng chính giữa thì đang nhìn thẳng về phía nàng, ánh mắt chẳng hề e dè. Gió đêm thổi qua, vạt mãng bào của hắn bay lên phất phơ, dáng đứng đó, nàng đã quen thuộc đến mức dù hắn có hóa thành tro thì nàng vẫn nhận được.

Lục Chiêm không muốn rút dây động rừng, vì vậy ra lệnh cho nhóm thị vệ bao vây ở xung quanh, chỉ chờ nàng tự chui đầu vào lưới. Nhưng tốc độ của nàng nhanh hơn rất nhiều so với dự đoán của hắn, dáng vẻ trông cũng rất vội vàng.

“Các hạ là ai?”

Hắn chắp tay đứng đó, dưới ánh trăng vằng vặc, cau mày nhìn nàng.

Tống Tương đã đoán rằng sẽ có người mai phục, nhưng không ngờ Lục Chiêm lại đích thân dẫn người tới.

Tuy rằng đã chứng minh suy đoán của nàng không hề sai, hắn đi trộm thư theo chỉ thị của hoàng đế, nhưng với tình hình trước mắt, chẳng phải nàng sẽ khó giải quyết sao?

Nàng quan sát cục diện trước mặt, âm thầm tính toán bản thân có bao nhiêu cơ hội phá vây được. Tính cả thị vệ thì phía hắn có năm người, mỗi người đều là cao thủ với cơ hội thực chiến phong phú. Nhất là Lục Chiêm, kiếp trước hoàng đế còn sai võ tướng dốc lòng bồi dưỡng hắn, hơn nữa còn từng cho hắn vào quân doanh thao luyện suốt nửa năm trời. Nói về khả năng chiến đấu, Tống Tương tự nhận là bản thân không bằng.

Còn nếu nàng dốc toàn lực thì liệu có cơ hội để phá vây chạy đi hay không, trong lòng nàng cũng không có nắm chắc. Dù bọn họ từng có rất nhiều cơ hội giao lưu tứ chi, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trên giường. 

Đúng lúc này, có tiếng động vang lên từ phía sau lưng nàng, là tiếng bước chân của Đường Chấn, ông ta cũng loạng choạng mò ra sân.

Tống Tương thấy có cơ hội, chân dịch chuyển, làm bộ định nhảy trở lại trong miếu. Thị vệ đứng gần nàng nhất lập tức bay người tới ngăn chặn bước chân của nàng.

Tống Tương tức thì tận dụng lỗ hổng này, phi người xông tới.

Hiển nhiên mấy người thị vệ cũng không ngờ rằng nàng sẽ xảo trá như vậy, nhưng bọn họ chỉ ngạc nhiên một thoáng, ngay sau đó, với sự ăn ý vượt quá tưởng tượng của nàng, bọn họ lại chặn kín lối ra trước khi nàng kịp xông tới. Ngay khi nàng vừa chạm chân xuống đất thì bốn người thị vệ cũng đã bao vây quanh nàng.

Đương nhiên, giả sử nàng muốn đánh thật thì cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội phá vây thành công. Nhưng Tống Tương không muốn gây thù chuốc oán với bọn họ, bởi nếu thật sự bị bọn họ nhằm vào, cho dù nàng chạy thoát được lúc này thì tương lai vẫn sẽ rất rắc rối.

Lục Chiêm thấy nàng có kỹ xảo ứng phó thuần thục như vậy, trong lòng đã không còn chút khinh thường nào, lập tức bước tới: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Ai?

Tống Tương bỗng dưng rất muốn cười.

Nàng xoay người lại nhìn hắn, gương mặt quen thuộc này, cái người đã chung giường suốt bảy năm trời và mới chỉ cách xa nhau có một tháng này, không ngờ người đó lại đang nghiêm túc hỏi nàng là ai?

Ánh mắt nàng đột ngột lạnh như băng, đồng thời nàng tung người bay lên, giơ chân đạp thẳng vào mặt hắn một cú.

Một cú đá này của nàng cực kỳ ác độc, mặc dù thân thủ của Lục Chiêm không hề kém, song lúc lùi lại để né tránh vẫn bị mũi chân của nàng quét trúng búi tóc.

Bọn thị vệ xông tới, bắt đầu một trận hỗn chiến.

Lục Chiêm lùi ra khỏi vòng chiến, cũng không hề tức giận, ngược lại bắt đầu quan sát thật kỹ chiêu thức của nàng.

Nhưng quan sát một hồi, chiêu thức của nàng thế nào thì hắn đã chẳng thể nhớ rõ, thay vào đó là bóng dáng yểu điệu của nàng lại khiến hắn cảm thấy rất quen mắt.

Lục Chiêm dám thề rằng bản thân không phải là một tên dâm tặc gì cả, đám thị nữ trong phủ gì đó hắn cũng chưa từng chạm vào. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng có ý đồ bất chính gì với những cô nương mà hắn từng tiếp xúc, lại càng chưa từng nhìn chòng chọc vào tay hay chân của các cô nương đó.

Nhưng với cô nương trước mặt, bóng dáng lả lướt đó, cánh tay cùng đôi chân thon dài mà mạnh mẽ đó, hắn thề là hắn thực sự thấy có gì đó rất quen thuộc.

“Dừng tay!”

Hắn vô thức thốt ra mệnh lệnh.

Mấy thị vệ cũng dừng tay lại ngay. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, trong lòng thì đã chấn động: “Có phải ta đã từng gặp ngươi rồi không?”

Tống Tương nhếch miệng cười, nhìn hắn, đáp: “Thế tử đoán xem?”

Lúc trước để không đánh động nàng, lúc nàng và Đường Chấn nói chuyện ở trong miếu, Lục Chiêm không hề sai người lại gần. Tới lúc này, khi giọng nói của nàng truyền vào trong tai, Lục Chiêm cảm thấy trong đầu như có thứ gì nổ tung...

Mặc dù giọng nói này đã xuyên qua một lớp khăn che mặt, có phần khác biệt so với giọng nói nguyên bản, song hắn đã nhận ra ngay chủ nhận giọng nói là ai.

Nhưng, sao lại có thể như vậy được? Người mà hắn nghĩ tới trong đầu, chỉ là một cô nương yếu đuối, suốt ngày loanh quanh chốn khuê phòng. Đúng là nàng có một vóc dáng rất xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không có khả năng có công phu tốt đến vậy được. Đặc biệt là, nàng không thể nào có khả năng bình tĩnh khi đối mặt nguy hiểm cùng đầu óc linh hoạt, quyết đoán đến vậy được.

Thế nhưng dưới ánh trăng, gương mặt ẩn hiện sau lớp khăn che mặt đó lại càng khiến sự chấn động nơi đáy lòng hắn thêm sâu sắc.

Tống Tương nhìn hắn càng lúc càng ngạc nhiên đến trợn trừng hai mắt, bỗng bình tĩnh tháo chiếc khăn che mặt ra: “Lục thế tử, đã lâu không gặp.”

Đã không còn lớp khăn che mặt, khuôn mặt của nàng cũng hoàn toàn để lộ ra, để rồi tựa như một tia sét, giáng thẳng xuống Lục Chiêm còn đang ngơ ngác đứng đó, khiến hắn giật mình không thôi.

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top