Tuy rằng về mặt lý trí thì Lục Chiêm đã tới rất gần với chân tướng, nhưng cuộc hôn nhân bảy năm vẫn khiến hắn không ngừng tự nói với bản thân rằng điều đó không thể xảy ra được.
Nhưng hắn đã nhìn thấy cái gì đây?
Tống Tương trầm tĩnh đứng ở nơi đó, cả người được trang phục dạ hành bao bọc ôm sát người, mà khóe miệng nàng còn hơi cong cong, ánh mắt nàng nhìn về phía hắn ẩn chứa đôi chút coi khinh.
Nàng đã không còn giống một thế tử phi hoa lệ trong cung Diên Chiêu lúc trước, cũng không còn giống một người phụ nữ bị biếm làm thứ dân, khoác trên người bộ áo vải thô, sống trong căn nhà nhỏ ở Đàm Châu, lúc này trông nàng linh hoạt, nhanh nhẹn và tự tin giống như một người hoàn toàn khác.
Lục Chiêm đã chung chăn gối với nàng bảy năm, vậy mà chưa bao giờ biết chuyện nàng biết võ công, hơn nữa còn rất lợi hại.
Cho dù gặp ma quỷ, cũng không khiến hắn cảm thấy sợ hãi như lúc này.
“Ngươi, ngươi!” Ngón tay hắn run run chỉ vào nàng, trông vẻ mặt dường như đã bị sự thật trước mắt giáng cho một đòn nặng nề, lời nói cũng mất đúng mực: “Ngươi lại dám làm mấy chuyện như vậy sao? Ngươi còn coi mình là tiểu thư nhà quan lại, con cháu gia đình thư hương nữa không? Làm sao mà ngươi lại học người ta trèo tường như vậy?”
Lần đầu tiên đám thị vệ nhìn thấy một Lục Chiêm dám đi ngang, à không, lăn ngang kinh thành lại trở nên lắp bắp trước một cô nương, bởi vậy đều nhao nhao quay sang nhìn Lục Chiêm.
Nhưng Lục Chiêm thật sự choáng váng. Con b* nó, ai mà ngờ được cái kẻ có võ nghệ cao cường, có thể khiêng cả một người đàn ông cao lớn đi vào trong miếu, rồi lại còn không hề do dự đá thẳng vào mặt hắn, lại chính là người vợ gầy yếu kiếp trước của hắn?
Người phụ nữ trông hiền dịu, nghe lời lúc trước đi đâu mất rồi? Đây là ai hả? Người đã lượn tới lượn đi quanh Hà phủ mấy hôm nay chính là nàng?
Nàng lại còn biết trèo tường?
Lúc đầu Tống Tương còn buồn bực không thôi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như gặp ma của hắn, trong lòng bỗng thoải mái hẳn. Dù sao chỉ cần có thể khiến gã đàn ông cặn bã, bỏ rơi vợ con này không vui là nàng lại thấy vui vẻ.
Nàng thờ ơ nhìn hắn, nói: “Mới vừa rồi là ta lỡ tay, mong thế tử thứ lỗi. Nhưng là vì thế tử trộm thư của Từ huyện lệnh, khiến Nhị thúc của ta bị mất chức quan, bây giờ còn bị kẻ trộm quấy rầy ngày đêm, cho nên ta chỉ còn cách tới điều tra xem đầu đuôi thế nào.”
Ai muốn hỏi cái này? Lục Chiêm tốn sức chín trâu hai hổ mới kéo lại được một chút lý trí trở về, hỏi tiếp một câu: “Tại sao ngươi lại biết võ công?”
“Ngoại tằng tổ của ta là một hiệp khách giang hồ, sau này đi theo tiên đế kiếm công huân. Ngoại công của ta từng là tướng lĩnh trong triều, gia mẫu cũng thuộc dòng dõi tướng môn, tất cả đều biết võ công. Ta cũng biết võ công, không phải là một chuyện rất hiển nhiên sao?”
Tống Tương nói chuyện rất từ tốn: “Đêm nay gặp phải thế tử, đúng là có hơi thất lễ. Nhưng lúc trước thế tử đã nói là có quen biết với gia phụ, vậy thì chắc cũng biết xuất thân của gia mẫu, đáng lẽ thế tử không nên bất ngờ mới đúng.”
Về chuyện nàng biết võ công, tuy rằng mẫu thân có dặn dò là phải che giấu, nhưng đó chỉ vì sợ nàng không gả đi được. Sau khi nàng gả vào vương phủ, tất nhiên không cần thiết cố ý che giấu làm chi. Chỉ có điều cuộc sống trong vương phủ quá yên bình, nàng cũng không có cơ hội để ra tay trước mặt mọi người.
Nhưng nếu hắn có thể dành ra tí ti quan tâm cho nàng thì cũng chẳng đến mức không biết chuyện này.
Sau khi đột ngột biết được nàng không phải một người con gái yếu đuối, lại còn bị nàng đốp chát cho một tràng như vậy, Lục Chiêm càng không biết nên nói gì tiếp.
Hình tượng yếu ớt, nhu nhược của nàng đã tồn tại trong đầu hắn suốt bảy năm. Trước lúc nàng cởi bỏ khăn che mặt, hắn đã cực kỳ tò mò về người con gái có thể xâm nhập vào Hà phủ mà vẫn rời khỏi được một cách bình yên, chỉ để lại một sợi tóc. Nhưng hắn nào ngờ được, hiện thực sẽ vả cho hắn một cái tát vang dội như vậy bằng một từ “vợ trước”.
Tuy nhiên nàng cũng không nói sai, mẫu thân của nàng sinh ra trong gia đình tướng môn, ngoại tổ phụ của nàng còn kết giao với nhiều nghĩa sĩ khắp thiên hạ. Bọn họ thương yêu nàng như vậy, mà nàng còn có một dung nhan bắt mắt đến thế, làm sao mà bọn họ không để nàng học mấy chiêu phòng thân cho được.
Hơn nữa, chẳng phải hắn cũng nên đoán ra được từ lâu rồi sao?
Gió đêm phất qua mặt, hắn lại chỉ thấy cả mặt đau rát.
“Thế tử, người ở trong phòng là Đường Chấn, nên xử lý thế nào ạ?”
Thị vệ chạy tới hỏi, trên tay còn cầm một chiếc bình sứ, sợi dây thừng với con dao nhỏ.
Đến lúc này hắn mới hoàn hồn, cầm lấy mấy thứ đó xem qua một lượt, cuối cùng mở nắp chiếc bình sứ ra ngửi thử, mùi giấm chua xộc thẳng vào mũi, khiến hắn tránh xa ngay tức thì.
Hắn không đáp lại ngay mà liếc sang Tống Tương, trong đầu nghĩ tới mấy lời mà nàng vừa nói, sau đó hắn mới bảo thị vệ: “Cứ để ông ta ở yên đấy.”
Chuyện đã bại lộ, Tống Tương cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, bèn ôm quyền chào Lục Chiêm theo lễ lạt giang hồ: “Ta cũng không hề có ý định gây chuyện, cho nên mong thế tử bao dung cho.”
Nói xong, nàng nhấc chân bước thẳng về phía cổng miếu.
Lục Chiêm giật mình, vội vàng đuổi theo, song còn chưa kịp mở miệng thì nàng đã biến mất nơi đầu đường.
...
Tống Tương rời khỏi căn miếu rồi đi dọc theo con ngõ, ra tới đường cái.
Trở lại khách sạn, cởi bỏ bộ quần áo dạ hành rồi, nàng mới bước tới bên bàn, uống liền mấy ngụm trà nhuận giọng.
Cơn nóng nảy trong lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, xem ra không có ai đuổi theo.
Nàng thở hắt một cái, cả người thả lỏng, ngồi xuống ghế.
Trước khi thành thân, nàng cũng khá thưởng thức Lục Chiêm. Theo nàng thấy, hắn có năng lực, có giáo dưỡng, không có mấy thói hư tật xấu của đám con cháu nhà quyền quý, chỉ riêng ba điều này cũng đã đủ để ăn đứt gần hết những kẻ khác.
Lại thêm Tấn vương và Tấn vương phi đều là người sĩ diện, nàng đã từng mong muốn có được một cuộc sống bình thản, hiền hòa sau khi thành thân như vậy đấy.
Song chuyện xảy ra sau khi màn đêm buông xuống trong ngày thành thân, thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đêm đó, nàng và Lục Chiêm còn chưa kịp nhìn mặt nhau, sáng hôm sau hắn đã bị phái tới quân doanh. Nửa năm sau trở về, chuyện đầu tiên hắn làm chính là tính sổ với Lục Quân.
Sau khi tính sổ xong, buổi tối hôm sau, hắn mới tiến hành viên phòng* với nàng.
* Viên phòng: ý chỉ thực hiện nghĩa vụ vợ chồng lần đầu tiên sau khi thành thân.
Đó là lần đầu tiên nàng được chứng kiến tận mắt đấu đá chốn hoàng gia. Bị huynh đệ ruột thịt hãm hại, cho nên nàng cũng hiểu được tâm trạng của hắn lúc đấy tồi tệ thế nào. Đây là trượng phu của nàng, sau này sẽ là cha của con cái nàng, bởi vậy nàng không thể không càng thêm bao dung hắn. Sau rồi hắn vắng vẻ nàng, nàng cũng không để tâm. Nói cho cùng, hắn chưa từng phải chịu đả kích như thế, cho nên càng cần có thời gian để tiếp nhận.Người phụ nữ trông hiền dịu, nghe lời lúc trước đi đâu mất rồi? Đây là ai hả? Người đã lượn tới lượn đi quanh Hà phủ mấy hôm nay chính là nàng?
Nàng lại còn biết trèo tường?Hơn nữa, chẳng phải hắn cũng nên đoán ra được từ lâu rồi sao?
Gió đêm phất qua mặt, hắn lại chỉ thấy cả mặt đau rát.Lúc đầu Tống Tương còn buồn bực không thôi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt như gặp ma của hắn, trong lòng bỗng thoải mái hẳn. Dù sao chỉ cần có thể khiến gã đàn ông cặn bã, bỏ rơi vợ con này không vui là nàng lại thấy vui vẻ.
Nàng thờ ơ nhìn hắn, nói: “Mới vừa rồi là ta lỡ tay, mong thế tử thứ lỗi. Nhưng là vì thế tử trộm thư của Từ huyện lệnh, khiến Nhị thúc của ta bị mất chức quan, bây giờ còn bị kẻ trộm quấy rầy ngày đêm, cho nên ta chỉ còn cách tới điều tra xem đầu đuôi thế nào.”“Thế tử, người ở trong phòng là Đường Chấn, nên xử lý thế nào ạ?”
Thị vệ chạy tới hỏi, trên tay còn cầm một chiếc bình sứ, sợi dây thừng với con dao nhỏ.Lục Chiêm giật mình, vội vàng đuổi theo, song còn chưa kịp mở miệng thì nàng đã biến mất nơi đầu đường.
...Hình tượng yếu ớt, nhu nhược của nàng đã tồn tại trong đầu hắn suốt bảy năm. Trước lúc nàng cởi bỏ khăn che mặt, hắn đã cực kỳ tò mò về người con gái có thể xâm nhập vào Hà phủ mà vẫn rời khỏi được một cách bình yên, chỉ để lại một sợi tóc. Nhưng hắn nào ngờ được, hiện thực sẽ vả cho hắn một cái tát vang dội như vậy bằng một từ “vợ trước”.
Tuy nhiên nàng cũng không nói sai, mẫu thân của nàng sinh ra trong gia đình tướng môn, ngoại tổ phụ của nàng còn kết giao với nhiều nghĩa sĩ khắp thiên hạ. Bọn họ thương yêu nàng như vậy, mà nàng còn có một dung nhan bắt mắt đến thế, làm sao mà bọn họ không để nàng học mấy chiêu phòng thân cho được.Lần đầu tiên đám thị vệ nhìn thấy một Lục Chiêm dám đi ngang, à không, lăn ngang kinh thành lại trở nên lắp bắp trước một cô nương, bởi vậy đều nhao nhao quay sang nhìn Lục Chiêm.
Nhưng Lục Chiêm thật sự choáng váng. Con b* nó, ai mà ngờ được cái kẻ có võ nghệ cao cường, có thể khiêng cả một người đàn ông cao lớn đi vào trong miếu, rồi lại còn không hề do dự đá thẳng vào mặt hắn, lại chính là người vợ gầy yếu kiếp trước của hắn?Nhưng nếu hắn có thể dành ra tí ti quan tâm cho nàng thì cũng chẳng đến mức không biết chuyện này.
Sau khi đột ngột biết được nàng không phải một người con gái yếu đuối, lại còn bị nàng đốp chát cho một tràng như vậy, Lục Chiêm càng không biết nên nói gì tiếp.Cho7 dù gặp ma quỷ, cũng không khiến hắn cảm thấy sợ hãi như lúc này.
“Ngươi, ngươi!” Ngón tay hắn run run chỉ vào nàng, trông vẻ mặt dường 7như đã bị sự thật trước mắt giáng cho một đòn nặng nề, lời nói cũng mất đúng mực: “Ngươi lại dám làm mấy chuyện như vậy sao? Ngươi còn coi mình 3là tiểu thư nhà quan lại, con cháu gia đình thư hương nữa không? Làm sao mà ngươi lại học người ta trèo tường như vậy?”Trước khi thành thân, nàng cũng khá thưởng thức Lục Chiêm. Theo nàng thấy, hắn có năng lực, có giáo dưỡng, không có mấy thói hư tật xấu của đám con cháu nhà quyền quý, chỉ riêng ba điều này cũng đã đủ để ăn đứt gần hết những kẻ khác.
Lại thêm Tấn vương và Tấn vương phi đều là người sĩ diện, nàng đã từng mong muốn có được một cuộc sống bình thản, hiền hòa sau khi thành thân như vậy đấy.Tống Tương rời khỏi căn miếu rồi đi dọc theo con ngõ, ra tới đường cái.
Trở lại khách sạn, cởi bỏ bộ quần áo dạ hành rồi, nàng mới bước tới bên bàn, uống liền mấy ngụm trà nhuận giọng.Cơn nóng nảy trong lòng cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, xem ra không có ai đuổi theo.
Nàng thở hắt một cái, cả người thả lỏng, ngồi xuống ghế.Chuyện đã bại lộ, Tống Tương cũng không muốn ở lại đây thêm nữa, bèn ôm quyền chào Lục Chiêm theo lễ lạt giang hồ: “Ta cũng không hề có ý định gây chuyện, cho nên mong thế tử bao dung cho.”
Nói xong, nàng nhấc chân bước thẳng về phía cổng miếu.Nhưng nàng không ngờ tới, sự bực bội trong lòng hắn không phải là vì Lục Quân, mà là vì bị ép cưới một người không có chung tiếng nói như nàng.
Nàng có thể tỏ ra bình thản gả vào vương phủ, bởi vì nàng cho rằng dù cả hai không thể nhất kiến chung tình thì chỉ cần có lòng, ít nhất cũng có thể đồng cam cộng khổ với nhau.
Tuy nhiên hắn vẫn luôn cho rằng bản thân hắn là vô tội, cho rằng cha hắn bắt ép hắn cưới một người không chung tiếng nói về làm vợ đã khiến hắn đánh mất cơ hội được theo đuổi hạnh phúc cả đời. Nói lại thì, từ đầu tới cuối hắn chưa bao giờ nghi ngờ nàng đã cố ý bày mưu tính kế để được trèo cao, gả cho hắn, cũng không hề xát muối lên vết thương lòng của nàng. Đúng là cảm ơn trời đất.
Nói chung, một khi đã nhìn thấu bản chất, nàng cũng chẳng ngu ngốc mà đi luẩn quẩn trong lòng làm gì.
Mấy năm trời đó, nói thật hắn và nàng chỉ là hai người sống chung dưới một mái nhà, là châu chấu bám trên cùng một sợi dây. Nàng chỉ cố gắng để mình được sống thoải mái hơn, còn lại từ lâu đã chẳng có chờ mong gì nữa.
Tình cảm của hắn dành cho nàng mờ nhạt đến đâu, hắn chướng mắt nàng, chán ghét cuộc hôn nhân tới mức nào, sao nàng lại không biết cho được.
Chỉ có điều, không ngờ vì cuộc gặp mặt ngoài ý muốn đêm nay, mà nàng được nhìn thấy vẻ mặt như gặp ma của hắn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận