Nàng híp mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới đặt chén trà xuống bàn.
Nhìn bút mực bày trên giá, nàng bèn bước tới lấy xuống. Trước đây, để giải sầu, nàng thường hay lấy giấy bút ra viết chữ vẽ tranh.
Bây giờ, một lần nữa nàng cầm bút lên, song đã không phải là để giải sầu vì hắn nữa.
Ném hết những phiền não của kiếp trước ra sau đầu, nàng trải giấy ra bàn, cầm bút lông chấm mực, bắt đầu tỉ mỉ phân tích vụ án Từ Lạc bị mất trộm thư.
...
Nếu không có việc gì quan trọng, mỗi cung điện trong vương phủ đều tự lo việc của mình, bình thường sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau.
Sau khi tiễn Thẩm Dực rời phủ, Ngụy Xuân không có việc gì khác, tiếp tục ngồi trong cung Diên Chiêu phe phẩy quạt hương bồ. Trong lúc chờ Lục Chiêm quay về, ông ta không quên dặn dò tiểu thái giám chuẩn bị quần áo để Lục Chiêm mặc đi tham dự thọ yến của Thẩm lão phu nhân.
Vừa mới chuẩn bị xong thì thấy có mấy tiểu thái giám chạy tới đứng cung kính dưới bậc cửa, Ngụy Xuân biết là Lục Chiêm đã trở về, bèn buông cây quạt, cũng đi ra đón. Song còn chưa kịp mở miệng thì ông ta đã bị Lục Chiêm phất tay ý bảo tránh sang bên.
“Rót trà!”
Giọng nói của Lục Chiêm nghe lạnh tanh.
Trên đường quay về phủ, hắn đã nghĩ lại một lượt những chuyện xảy ra từ sau khi trùng sinh rồi gặp phải Tống Tương cho tới giờ.
Nhớ lại lúc trước hắn còn nói một cách chắc chắn rằng bản thân quen biết với Tống Dụ, nào ngờ cuối cùng ngay cả gia thế của nhà vợ người ta thế nào mà hắn cũng không biết, nghĩ thôi lại thấy rát mặt hai phần.
Tiếp đó hắn nghĩ tới lúc hắn nói chắc như đinh đóng cột với đám người Trọng Hoa rằng Tống cô nương là một cô gái yếu đuối, nào ngờ ngay trước mặt một đám thị vệ, người ta tung cước đạp thẳng vào mặt hắn một cái, nghĩ thôi lại thấy rát mặt thêm ba phần.
Cuối cùng nghĩ tới việc nàng còn đoán được cả vụ Từ Lạc mất trộm thư là do hắn làm, nghĩ thôi lại thấy rát mặt thêm năm phần.
Đến khi bước vào trong phòng, mặt hắn đã sắp đỏ bừng bừng như ớt chín, sao còn dễ coi cho được?
“Thế tử!” Trọng Hoa đi theo vào: “Đường Chấn còn chưa xử lý.”
Quản sự của Hà phủ bị bắt cóc, một khi người chưa chết thì chắc chắn Đường Chấn sẽ nói ra hết. Lúc đầu Tống Tương thực hiện chuyện này rất kín kẽ. Nếu không phải vì nhóm người Lục Chiêm chen ngang thì Tống Tương đã đưa ông ta trả về chỗ cũ, cũng chẳng có ai bắt được nàng.
Nhưng giờ Lục Chiêm đã phá vỡ kế hoạch của Tống Tương, một đống người đứng đó, Đường Chấn không thể nào không phát hiện ra điều gì đó được.
Vốn dĩ Lục Chiêm có thể khoanh tay đứng nhìn, thậm chí có thể nhân cơ hội này để kiếm ân tình của Hà phủ, song mặt khác lại rất khó để giải thích vì sao hắn lại có thể trùng hợp xuất hiện ở nơi này. Quan trọng hơn là, nếu Đường Chấn nói ra thì Tống Tương sẽ bại lộ.
Trọng Hoa vẫn luôn cảm thấy giữa Tống Tương và Lục Chiêm có gì đó quai quái. Mặc dù không biết rốt cuộc giữa cả hai đã từng xảy ra chuyện gì, cũng không biết câu cửa miệng “mặc kệ cô nương đó” của Lục Chiêm đáng tin cậy đến đâu, song nhìn thế tử bị Tống Tương đá cho một cú cũng không hề kêu lấy một tiếng, so sánh với lời khẳng định lúc trước rằng thế tử quen biết với Tống Dụ, rồi còn nói Tống cô nương là một cô gái yếu đuối, để rồi cuối cùng thế tử bị Tống Tương vả mặt ngay tại trận như thế...
Đúng là vở diễn này rất đặc sắc, nhưng nếu nói giữa hai vị này không có gì mờ ám thì có đánh chết Trọng Hoa cũng không tin.
Mà y vẫn còn đang phải cọ cái bô kia kìa, chuyện này không thể không nhắc với thế tử một tiếng.
“Cái này còn phải hỏi ta hả?” Lục Chiêm trừng y.
Trọng Hoa coi như thế tử nhà mình xấu hổ quá nên mới tức giận, cho nên kính cẩn lui xuống.
...
Chỉ vì bịt miệng mà giết chết Đường Chấn thì cũng không thực tế lắm, nên không thể không sử dụng một vài thủ đoạn khác.
May là ông ta chưa thấy mặt của Tống Tương nên xử lý cũng dễ dàng. Lúc này đám thị vệ vẫn đang canh chừng Đường Chấn trong ngôi miếu hoang. Sau khi quay lại đó, Trọng Hoa ra hiệu cho thị vệ đứng cách ra xa, còn bản thân thì đích thân bước tới đỡ ông ta đứng dậy, đồng thời dối xưng là ban nãy bọn họ đi ngang qua thì thấy có đạo tặc gây án nên mới ra tay giúp đỡ.
Tất nhiên Đường Chấn vừa sợ lại vừa thấy may mắn không thôi, luôn miệng nói phải trở về bẩm báo với Hà Trinh, bẩm báo lên quan phủ. Tức thì Trọng Hoa trở mặt, nói bọn họ tụ tập ở chỗ này là bởi vì có tổ chức một xới bạc nhỏ ở gần đây, nếu ông ta đi bẩm báo với Hà đại nhân, rồi đi tố cáo với quan phủ, đến lúc đó chẳng phải là hại bọn họ sao?
Đường Chấn biết bản thân không thể nào đắc tội nổi mấy người này, nên cũng vứt bỏ ý định đi bẩm báo lên quan phủ ngay lập tức, sau đó mới ngàn ân vạn tạ, không ngừng nói sẽ ghi nhớ trong lòng.
Đêm nay ngoài đường im ắng trở lại, không còn bầu không khí nặng nề khiến người ta hoảng hốt giống như lần trước nữa.
Nhưng Tống Tương chưa từng phát hiện những điều ấy.
Về cơ bản thì vụ án của Từ Lạc đã không còn điều gì đáng ngờ. Hà Trinh không hề có ý định rối loạn triều chính, cũng không có ý định đề bạt thân thích để cấu kết gây chuyện. Chẳng qua là ông ta hoài niệm bạn cũ, rồi lại lo lắng sẽ liên lụy tới bản thân, nên mới giao những tờ giấy viết thư do chính tay bạn cũ của mình làm cho Từ Lạc cất giữ hộ, coi như là di vật.
Ban đầu chuyện này có thể coi là không hề có sơ hở gì. Từ Lạc không thể nào không hoàn thành nổi cái việc cỏn con ấy. Nhưng hỏng ở chỗ hoàng đế đã biết được, đồng thời còn biết được thứ đó được cất giấu ở Từ Gia, cho nên đã sai Lục Chiêm đi lấy.
Giả sử những suy đoán đó không hề sai, vậy thì Hà Trinh ít ra cũng xem như một người trọng tình trọng nghĩa. Nếu thế, liệu Hà Trinh có biết chuyện Từ Lạc chèn ép Tống Mân hay không?
Nàng lại không khỏi nghĩ tới một chuyện, rốt cuộc hoàng đế có thái độ thế nào với Hà gia? Ngài ấy sai Lục Chiêm lấy những bức thư đó là nhằm mục đích gì.
Kiếp trước chắc chắn Lục Chiêm cũng đã hoàn thành được việc này. Nhưng nàng nhớ rất rõ, con đường làm quan của Hà Trinh sau đó rất trôi chảy, chỉ mấy năm sau chuyện này, ông ta còn được thăng chức. Nếu như hoàng đế kiêng kỵ, đáng lẽ ngài ấy sẽ ra tay với cả Hà gia mới đúng chứ? Vì sao ngài ấy không hề làm như vậy?
“Tống cô nương, dưới lầu có người muốn gặp.”
Đang mải suy nghĩ, bỗng có người gõ cửa phòng nàng.
Tống Tương hoàn hồn, không ngờ bản thân mải suy nghĩ đến quên cả thời gian, mà ngoài trời thì đã sáng choang.
Nàng còn đang nghi hoặc không biết là ai tới thì nương tử của chưởng quỹ đã vội vàng chạy xuống dưới bếp.
Tống Tương sửa sang lại một lượt rồi mới ra khỏi phòng. Nàng đứng trên đầu cầu thang nhìn xuống dưới lầu, trong quán ăn còn vắng tanh đã có một người đứng chờ. Người này mặc một bộ quần áo lam, dáng người hơi gầy, có hơi quen mắt.
Lúc nàng bước xuống cầu thang, người này nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại, cười nhìn nàng: “Tương Tương!”
“Sao huynh lại tới đây?”
Tống Tương ngạc nhiên bước tới trước mặt Phó Anh, rồi lại nhìn ra ngoài trời, rồi lại nhìn sang hắn ta: “Làm sao mà huynh biết được ta ở chỗ này?” Hơn nữa, giờ này đáng lẽ hắn ta phải đang ở nha môn rồi mới đúng.
Phó Anh đằng hắng một tiếng: “Lần trước huynh thấy có vẻ muội rất quen thuộc ông chủ của quán này nên đoán là nếu vào thành, quá nửa là muội sẽ ở đây. Bởi vậy huynh có đánh tiếng với chủ quán, nhờ chủ quán khi nào thấy muội tới thì báo với huynh một tiếng. Hôm qua huynh đi ngang qua đây, nương tử nhà này mới gọi huynh lại, nhưng lúc đó muội đã ra cửa rồi. Hôm nay vừa hay huynh sắp phải đi công sai (tức làm việc xa nhà), không cần phải tới nha môn quá sớm bèn qua đây thăm muội.”
Nói rồi hắn ta mới đưa mấy cuốn sách trong tay cho nàng: “Đây là mấy quyển chữ mẫu mà huynh hỏi mượn được của các tiền bối trong nha môn. Con cháu hoặc là đệ tử của bọn họ đều tập viết theo những quyển này, có lẽ sẽ có tác dụng với Liêm ca nhi.”
Lần trước Phó phu nhân nói mấy lời không hay trước mặt Tống Liêm khiến Phó Anh vẫn luôn cảm thấy bất an trong lòng. Hắn ta thấy có thế nào cũng phải khiến Tống Tương tin tưởng rằng, Phó phu nhân không hề có ý coi thường nàng mới được.
Vì vậy, hắn ta còn bắt đầu nảy ra ý định tới ngoại ô phía nam để gặp nàng, song hắn ta lại sợ như thế sẽ quá mạo phạm, ngược lại biến khéo thành vụng. Cuối cùng hắn ta mới nghĩ ra cách làm phiền chủ quán nhà trọ để ý giúp.
Chủ quán từng thấy hắn ta đến tìm gặp nàng lúc nửa đêm, cũng thấy nàng xuống lầu gặp hắn ta nên cũng không làm khó, đồng ý với lời nhờ vả của hắn ta.
Tống Tương không ngờ Phó Anh lại để tâm đến vậy, ngập ngừng một thoáng, cuối cùng chỉ biết nói “Đa tạ!”, sau đó nàng nhận lấy tập sách, đồng thời hỏi thăm: “Huynh đã ăn sáng rồi sao?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận